Chương 15: (Vô Đề)

Lúc Lương Tĩnh Ngôn nói chuyện, anh vẫn không cách nào kìm nén được mà nghĩ đến Tống Lâm Du.

Phiền phức thật đấy. Rõ ràng chính anh đã đe dọa Tống Lâm Du không được lởn vởn trước mặt mình nữa, tựa hồ cho rằng chỉ cần như vậy là có thể thoát khỏi cảm giác như hình với bóng. Nhưng ở cái đất Thân Lan này, muốn làm thế thật không dễ dàng. Chỉ cần quay về nơi đây, ảnh hưởng của Tống Lâm Du lại lan rộng vô hạn.

Không phải kiểu hiện diện rõ rệt như trong các bản tin tài chính được cập nhật hằng ngày cũng không phải kiểu khi nghe tên đối phương từ miệng đối tác mà gợi lên ấn tượng, mà là thứ hiện diện rõ ràng đến mức ngay cả khi đã buột miệng nói "chơi chán rồi", anh vẫn có thể nhớ tới cây kem bị bẻ làm đôi kia.

Trong chế tác phim ảnh, mỗi giây được tạo thành từ hai mươi bốn khung hình, chính hai mươi bốn khung hình ngắn ngủi đó là yếu tố cốt lõi để đảm bảo độ mượt mà của cả bộ phim. Nhiều đạo diễn sẽ dùng kỹ thuật rút khung hình để biểu đạt sự nhảy cóc hoặc trôi đi của thời gian, còn với Phó Yến Dung người từng vào vai nhân vật chính trong vô số phân cảnh cũng xử lý ký ức của mình theo cách tương tự.

Nhưng cho dù có biên tập hay xóa đi bao nhiêu lần, vào khoảnh khắc Lương Tĩnh Ngôn nhắc tới cái tên ấy, anh vẫn nhớ rất rõ cảnh Tống Lâm Du khẽ chớp mắt khi đầu ngón tay mình lướt qua đôi môi bị kem làm buốt kia. 

Ván game đang mở trong điện thoại đã đi đến hồi kết, Phó Yến Dung liếc nhìn bảng thành tích, bật ra một tiếng "chậc" đầy hờ hững rồi quay đầu nhìn Dương Uyển đang ghé sát lại gần.

"Giết người như ngóe vậy?" Dương Uyển chăm chú nhìn màn hình tổng kết, lắc đầu nói: "Chỉ là một cuộc nói chuyện xã giao mà cũng cau có vậy à? Phim mới khó xử lý lắm sao?"

"…Tàm tạm." Phó Yến Dung cụp mắt đáp, đưa tay ra trước mặt cô: "Cho mượn điếu thuốc."

"Không phải bỏ thuốc rồi à?" Dương Uyển vừa hỏi vừa lấy một hộp Marlboro trong túi xách ra đưa cho người nọ, trong mắt đầy vẻ dò xét.

Phó Yến Dung không đáp, chỉ nhận lấy điếu thuốc, nói cảm ơn rồi đứng dậy rời khỏi bàn tiệc.

Cơn mưa đầu xuân đột ngột đổ xuống. Từng giọt mưa lất phất đập lên ô kính cửa sổ. Ánh đèn trong phòng bao lắc lư theo bóng người khiến không gian như mờ ảo hơn. Phó Yến Dung khép cửa lại, để những âm thanh ồn ã dần tan biến sau lưng.

Buổi đêm trong khu nghỉ dưỡng yên tĩnh lạ thường, ngoài tiếng mưa rơi gần như không còn âm thanh nào khác, quả thật có thể gọi là tĩnh mịch. Cuối hành lang có một luồng gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh từ rừng núi, so với bầu không khí ồn ào trong phòng thì dễ chịu hơn nhiều.

Phó Yến Dung vừa nghĩ vừa đưa tay lên, chợt nhận ra mình quên mượn bật lửa của Dương Uyển. Anh thoáng sững người rồi có chút bất đắc dĩ bật cười.

Âm thanh ấy nhẹ đến mức vừa thốt ra đã nhanh chóng tan vào màn đêm, hòa lẫn vào làn mưa bụi, nhạt nhòa mà trong suốt. Cùng lúc đó, phía xa cũng vang lên tiếng trò chuyện trầm thấp xen lẫn tiếng bước chân chỉnh tề của những người mặc âu phục lẫn trong tiếng mưa rơi đều đặn.

Phó Yến Dung nghiêng đầu nhìn sang tòa nhà chính cách đó mấy bước.

Qua ô cửa kính sát đất của gian phòng bên hông, ánh đèn dịu nhẹ hắt ra, dường như bên trong đang tổ chức một buổi họp mặt. Cánh cửa vừa mở ra, một nhóm người lần lượt bước ra ngoài. Người đi đầu hơi nghiêng mặt để lộ nửa khuôn mặt không quá giống với trong ký ức của Phó Yến Dung, nhưng lại mang vài nét quen thuộc.

Anh đứng yên dưới mái hiên, nhìn sang bên đó một lúc, chợt nhớ đến việc Đông Ngọc được nghỉ Tết sớm, nên tiệc tất niên cũng sắp xếp sau kỳ nghỉ.

Tễ Nguyệt Lam Đình vốn nổi tiếng trong giới, năm nay chọn tổ chức tất niên ở nơi này cũng không có gì bất ngờ.

Chắc chắn Tống Lâm Du không biết mối quan hệ giữa Tễ Nguyệt Lam Đình và Phó Yến Dung, bởi nếu biết thì đã không đến.

Hóa ra vì tất cả người của Đông Ngọc đều có mặt ở đây nên Lương Tĩnh Ngôn mới nôn nóng muốn tổ chức vào ngay tối nay.

Phó Yến Dung thu lại ánh nhìn, xoay người đi về phía hồ cá bên ngoài. Nơi đó cách biệt đủ xa để anh có thể tránh được mọi phiền nhiễu.

Anh men theo hành lang dài bước vào chiếc đình nhỏ chuyên để ngắm cá, vừa ngồi xuống băng ghế đá thì tin nhắn của Dương Uyển và Giang Minh đã hiện lên. Cả hai bảo anh đừng vội đi, đợi họ tiễn xong Lương Tĩnh Ngôn sẽ cùng anh đi đua xe.

Phó Yến Dung chỉ nhắn lại một chữ "Ừm" rồi lười biếng kẹp điếu Marlboro vừa lấy từ chỗ Dương Uyển, chống tay lên bàn lặng lẽ ngắm đàn cá chép đang tung tăng bơi lội dưới mưa.

Không khí ẩm ướt mang theo từng làn hơi nước quẩn quanh không tan. Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, mãi đến khi mưa phùn như đọng cả lên hàng mi dài của Phó Yến Dung mờ nhòe như một tầng sương mỏng, anh mới lười nhác khép hờ mắt lại.

Khi mở ra lần nữa, chợt người đàn ông phát hiện có ai đang đứng trên con đường nhỏ ngoài đình.

Là Tống Lâm Du đang lặng lẽ nhìn anh từ một khoảng cách không gần cũng chẳng xa.

Có vẻ hắn đã đứng đó rất lâu, chỉ là ánh mắt của Phó Yến Dung vẫn luôn dõi theo mặt nước trong hồ, còn tầm nhìn nơi khóe mắt chỉ chạm tới hành lang kéo dài nên không phát hiện ra sự hiện diện của người kia.

Cơn mưa phùn khiến gương mặt trắng bệch của Tống Lâm Du ướt sũng như một nhúm bông mềm. Những hạt mưa trong suốt trượt dọc theo chiếc áo khoác đen rơi xuống bậc đá xanh, vỡ tung thành những giọt nước nhỏ. Thanh âm ấy vừa vặn che lấp khoảnh khắc đôi bên ngừng thở khi ánh mắt giao nhau.

Khi nãy từ hội trường bước ra, nửa bên mặt nghiêng của Tống Lâm Du đã khác với trước kia. Chẳng còn vẻ âm u yếu đuối từng cố che giấu hay nét ngoan ngoãn thời trẻ nữa, chỉ còn lại tham vọng sắc bén lẫn những chiếc gai nhọn lộ rõ.

Nhưng Tống Lâm Du lúc này đang bị mưa xối ướt, môi mím chặt trông như chẳng biết nên đi đâu, giống hệt như trước kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!