Chương 11: (Vô Đề)

Rêu mọc len lỏi giữa khe gạch trong tầng hầm âm thầm tỏa ra hơi ẩm, chiếc đèn treo trần vì cũ kỹ và chập chờn nên phát ra vài tiếng lách tách rồi nhấp nháy liên tục, khiến ánh sáng vốn đã vàng vọt càng thêm mờ tối.

Sáng rồi lại tắt, mập mờ lay động.

Chiếc sơ mi ướt đẫm mồ hôi trên người Phó Yến Dung từ lâu đã bung cúc vì những động tác mạnh, để lộ phần cơ thể tr*n tr**, làn da trơn bóng cùng những đường cơ rõ ràng, mạnh mẽ uyển chuyển mang theo ánh nước mờ ảo, ẩn hiện trong sắc tối nhuốm vẻ mập mờ.

Tống Lâm Du nhìn anh thật lâu, môi bất giác mím lại.

Phó Yến Dung… có phải vẫn chưa thoát vai không?

Cậu định lên tiếng, nhưng Phó Yến Dung lại chẳng hề muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào. Làn da chỗ bị anh bóp chặt đã bắt đầu tê rần. Ngay sau đó, gương mặt đang áp sát trong tầm mắt bỗng dừng lại ngay bên môi.

Hơi thở nóng hổi phả nhẹ lên một bên má.

"Không tránh à?" Phó Yến Dung cụp mắt nhìn cậu, giọng khàn khàn, không nghe rõ là mang cảm xúc gì. Anh hờ hững l**m môi, giống như một con mèo không có ý tốt đang đánh giá con mồi, ánh mắt lộ ra vài phần chế giễu.

"…Em vẫn chưa xong việc."

Tống Lâm Du khẽ nghẹn lại trong chốc lát, giọng nói thốt ra cứng đờ như thể bị ép từ cổ họng ra. Thế nhưng động tác trên tay lại không dừng, chỉ giây sau, Phó Yến Dung đã cảm nhận được miếng bông nhúng cồn lạnh buốt áp lên làn da.

Anh buông tay khỏi cằm Tống Lâm Du, nghiêng người tựa ra phía sau, chống tay lên mép giường, đoạn nheo mắt thong thả ngắm nhìn người đang ngồi xổm bên cạnh mình.

Thì ra đối phương còn mang theo cả hộp y tế.

Lúc nãy quay cảnh với Lương Tĩnh Ngôn, Phó Yến Dung đang nửa quỳ trên giường sắt, chiếc quần jeans cạp trễ bị xé rách ở đầu gối để tạo hiệu ứng, phần khung giường bằng kim loại lộ ra thô ráp, có cả gờ sắt và ba via nên đầu gối bị trầy xước chảy máu cũng là chuyện bình thường. Chỉ là vết thương quá nhẹ, nhẹ đến mức anh hoàn toàn không cảm nhận được.

Còn người khác thì…

Nói thật, bình thường khi đứng trước một cảnh diễn vừa gợi mở vừa mập mờ, lại còn là cảnh nóng do chính Phó Yến Dung đảm nhận thì ai cũng khó mà dời mắt khỏi gương mặt và vòng eo của anh.

Phó Yến Dung nhàn nhã cử động đầu gối, khiến chiếc nhíp trong tay Tống Lâm Du trật đi.

Thiếu niên hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, tưởng mình đụng trúng chỗ nào làm đối phương đau nên đổi miếng bông khác, điều chỉnh tư thế rồi cúi xuống tiếp tục.

Phó Yến Dung lại cố tình nghịch loạn, nhúc nhích thêm lần nữa.

Tống Lâm Du: …

Trẻ con vậy, nghiêm túc đấy à?

Nhưng hiện tại, Phó Yến Dung trước mắt lại giống chính anh hơn ban nãy rất nhiều.

Không hiểu sao, Tống Lâm Du cảm thấy người này thật sự có thể làm ra mấy trò mèo như con nít thế này.

Phó Yến Dung thấy người đối diện lần nữa ngẩng lên rồi liếc mình bằng ánh mắt cảnh cáo bèn thấp giọng nói khẽ: "Đừng động lung tung, không thì sẽ đau đấy."

Thật ra Tống Lâm Du không phải kiểu người mang dáng vẻ nhu mì hiền lành. Ngược lại, sống mũi cao, môi mỏng, đường chân mày thẳng và sắc, giọng nói hơi lạnh; nếu không phải do thân hình gầy gò quá mức, vẻ ngoài ấy hẳn là rất có khí thế. Chỉ nhìn bề ngoài thôi, cậu hoàn toàn không giống kiểu người biết chăm sóc người khác, lại càng không phải loại sẽ dễ dàng nghe lời sai bảo.

Vì vậy, bỗng Phó Yến Dung hơi tò mò, nghiêng đầu nhìn Tống Lâm Du rồi hỏi: "Cậu thiếu Đông Ngọc bao nhiêu tiền mà phải vất vả lấy lòng tôi đến vậy?"

Tống Lâm Du nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên mờ tối và nặng nề đến mức chính cậu cũng không nhận ra. Thiếu niên chớp mắt một cái hơi nặng nề, rồi cúi đầu, không nhanh không chậm đọc ra một dãy số.

Phó Yến Dung hờ hững "ờ" một tiếng, đầu ngón tay khẽ vuốt mái tóc hơi ẩm, lướt một vòng ở phần đuôi tóc rồi buông ra: "Sao lẻ tẻ thế, tôi còn tưởng là mã xác thực của điện thoại cơ đấy."

Câu đùa này rõ ràng chẳng có chút đồng cảm nào, nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt. Ít nhất Tống Lâm Du cũng khẽ cười giễu chính mình, phần vai vốn căng cứng vì áp lực cũng vì câu nói ấy mà giãn ra đôi chút.

— cho đến khi Phó Yến Dung lại tiếp tục nhúc nhích…

Tống Lâm Du cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, vươn tay ấn xuống chân anh, ngón tay dùng chút lực như thể cảnh cáo. Lòng bàn tay áp lên đầu gối Phó Yến Dung, cảm nhận được sự thô ráp của lớp vải quanh vết thương liền co đầu ngón lại theo phản xạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!