Chương 10: (Vô Đề)

Thấy phản ứng của cậu nhóc, Phó Yến Dung khẽ cười, tiện đà lật ngược tay vỗ nhẹ một cái lên gương mặt nóng bừng của người đối diện: "Tỉnh táo lại đi."

Đốt ngón tay rõ rệt, lành lạnh, chỉ chạm vào má rồi rời đi ngay. Thiếu niên cúi thấp đầu, hàng mi dài đổ bóng lờ mờ xuống dưới mắt, lưng khẽ cứng lại, mấy ngón tay siết chặt quai balo đến trắng bệch vì căng thẳng.

Nhưng Phó Yến Dung không để tâm đến mấy chi tiết đó. Anh buông tay, hiếm khi làm người tốt mà quay đầu nói với lễ tân: "Cho nhóc ấy vào đi, không cần làm khó một đứa nhỏ."

Anh không nghe rõ cuộc thoại vừa rồi lắm, nhưng nghe mấy từ như "học bổng" với "thi đại học" thì cũng đủ hiểu.

Tập đoàn Đông Ngọc đã lập quỹ hỗ trợ học sinh nghèo học giỏi từ rất sớm, sau khi tốt nghiệp có thể vào thẳng trụ sở làm việc, vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi, đâu cần làm tới mức gượng gạo như thế.

Thế mà người trước mặt lại khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh Phó, nhưng em thật sự không cần."

Cậu nhóc ngẩng lên nhìn Phó Yến Dung, giọng nhẹ mà vững vàng: "Không thể tham gia kỳ thi đại học là lỗi của em. Nếu Đông Ngọc thực sự không có chính sách tạm hoãn việc hoàn trả học bổng, em sẽ cố gắng trả lại trong thời hạn quy định."

Lời nói vô cùng chân thành, đến mức ngay cả lễ tân cũng không nhịn được mở miệng: "Thành tích của cậu trước giờ rất tốt, vậy sao lại không đi thi? Tôi không nghĩ ở độ tuổi này còn có gì quan trọng hơn thi đại học."

Thiếu niên không trả lời, chỉ yên lặng nhìn lễ tân. Ánh mắt mơ hồ như sương mù bị gió thổi tan, không sao nhìn rõ được cảm xúc.

Phó Yến Dung liếc cậu ta một lượt từ đầu đến chân, nhưng không nói thêm gì, cũng không đợi đối phương phản hồi, chỉ xoay người bước thẳng vào khu nghỉ ngơi. Bóng dáng người nọ nhanh chóng bị cửa xoay nuốt trọn, chỉ còn lại ánh nắng mùa xuân lặng lẽ rải xuống trước mặt Tống Lâm Du.

Chuông rung của điện thoại bất ngờ vang lên. Tống Lâm Du liếc nhìn tin nhắn trên màn hình khóa, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo u ám.

"Anh Lâm Du, anh vẫn ổn chứ? Hôm đó anh không đến thi, có phải tại em nên mới bị bọn kia chặn đường không?"

"Em đậu Học viện Điện ảnh rồi… Anh vẫn đến Thân Lan nữa chứ? Mình vẫn sẽ gặp lại phải không?"

"Chuyện nhà anh xử lý ổn chưa? Dì thế nào rồi?"

Tin nhắn cứ nối tiếp nhau mà đến, còn ai kia thì vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Tầng 32 tòa nhà Đông Ngọc, cửa phòng họp vẫn đóng chặt, tiếng nói của chủ tịch Tống xuyên qua lớp kính dày nghe mơ hồ mà vẫn đầy uy nghiêm.

Phó Yến Dung dựa người trên sofa ở khu nghỉ ngơi, tay cầm ly cà phê do lễ tân mang tới, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời Thân Lan sau cơn mưa xuân trong vắt đến lạ, hương mộc lan như thoảng từ nơi xa bay lại, len vào chóp mũi.

Anh nhấp một ngụm cà phê, đúng lúc đó cánh cửa phòng họp phía sau cũng mở ra. Tiếng bước chân vang đều đặn, vai bị ai đó vỗ nhẹ một cái. Phó Yến Dung ngẩng đầu, lập tức đối diện với một gương mặt hiền hòa và nhân hậu.

"Tiểu Yến đến rồi à." Chủ tịch Tống đi vòng qua ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, người hơi nghiêng về phía trước, ngôn ngữ cơ thể thể hiện rõ sự thân thiện, sẵn lòng trò chuyện. "Gần đây có chuyện gì phiền phức sao? Nghe nói trợ lý trước của cháu bán thông tin cá nhân của cháu cho người ngoài?"

Phó Yến Dung bật cười: "Chuyện gì cũng không giấu được chú Tống."

"Chú không tiện quản trực tiếp, nhưng cũng phải để người bên cạnh chú ý nhiều hơn một chút." Tống Vấn bình thản xòe tay, thái độ vừa khoan dung vừa quan tâm, đúng chuẩn một vị trưởng bối thấu tình đạt lý. "Nào, nói xem lần này là chuyện gì?"

"Gần đây tâm trạng không ổn lắm, không muốn đóng phim." Phó Yến Dung đặt ly cà phê xuống, nhàn nhạt trả lời.

"Bộ của đạo diễn Giang Minh cũng không quay à? Tiểu Yến, những việc khác cháu có thể tùy ý lựa chọn, nhưng phim này thì không được. Nếu cháu không nhận, người duy nhất Giang Minh cân nhắc chỉ còn lại Trần Hữu Ninh. "Ba phần tư" nhắm đến giải Cành Cọ Vàng, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Chí Chân."

"Trần Hữu Ninh chưa chắc có thực lực đó." Phó Yến Dung đáp rất nhanh, "Giang Minh chẳng phải vẫn luôn theo chủ nghĩa thà thiếu còn hơn thừa sao?"

"Chính vì vậy mới cần cháu để bộ phim thể hiện được giá trị thật sự." Tống Vấn ngửa đầu, như đang nhớ lại điều gì đó rồi chậm rãi nói tiếp. "Yến Dung à, chú và ba mẹ cháu đều là thương nhân, mà thương nhân thì theo đuổi lợi ích là bản năng, chẳng có gì quan trọng hơn điều đó. Đông Ngọc muốn mở rộng sang lĩnh vực phim ảnh thì cần cháu tạo ra đủ sức ảnh hưởng."

Quả nhiên, vừa nhắc đến cha mẹ, Phó Yến Dung liền chìm vào một khoảng lặng rất lâu. Mãi đến lúc sau, anh mới khẽ cụp mắt, chậm rãi gật đầu.

***

Ba tháng sau, mùa hè ở Thân Lan đến đúng hẹn. Dù đi đến đâu cũng cảm thấy trong không khí quẩn quanh thứ oi bức, ẩm dính như sắp đổ mưa lớn.

Trong căn phòng tối mờ, bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở, đầy mùi nguy hiểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!