Chương 1: (Vô Đề)

Chuyến bay KL8972 dự kiến hạ cánh tại sân bay quốc tế Vân Cảng lúc 7 giờ tối. Máy bay lướt đi êm ái, không hề rung lắc.

Tiếp viên hàng không nửa ngồi bên cạnh ghế, nhẹ giọng đánh thức vị khách đang vùi mình trong chăn, vừa giữ thái độ phục vụ nhã nhặn, vừa bình tĩnh thông báo cho đối phương về thời tiết và độ ẩm ở điểm đến.

Một bàn tay với các đốt ngón tay thon gầy vén nhẹ mép chăn. Người được gọi khẽ "ừ" một tiếng, sau đó ngẩng mặt khỏi lớp vải nỉ mềm mại, nở một nụ cười lịch thiệp với cô.

Trong khoang máy bay ánh sáng dịu nhẹ, vài sợi tóc rũ xuống che lấp nửa bên mặt, nốt ruồi nhạt lấp ló dưới đuôi mắt trái khiến tia sáng khó gọi tên trong đôi đồng tử đen nhánh cũng như bị che giấu theo.

Khoảnh khắc ánh mắt đôi bên chạm nhau, tiếp viên có cảm giác như mình vừa bước lên lớp băng mỏng phủ trên mặt hồ mùa đông.

Cô từng thấy khuôn mặt này trên màn ảnh nhiều lần. Giờ đây, khi nó bất ngờ được phóng lớn trước mắt, dù có chuyên nghiệp đến mấy, cô cũng không khỏi khựng lại một nhịp.

Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, nghiêm túc hoàn thiện nốt câu cuối: "Chào mừng trở về Thâm Lan, anh Phó."

Thanh âm trong trẻo rơi bên tai nhưng Phó Yến Dung lại chẳng có phản ứng gì. Anh chỉ chống cằm, hờ hững quay đầu liếc nhìn thành phố sáng rực ánh đèn ngoài khung cửa sổ dưới bầu trời đêm.

Thân máy bay kim loại lướt qua bóng chiều. Dải sáng bên ngoài ô cửa như những mảnh vàng dát vụn trải dọc đường băng sân bay quốc tế Vân Cảng.

***

Chiếc xe do phòng làm việc sắp xếp đã chạy thẳng vào sân bay đón người. Phó Yến Dung cúi người bước lên, chắn lại toàn bộ ánh mắt hiếu kỳ phía sau.

Từ sớm, cậu trợ lý mới đã ngồi đợi sẵn trong xe, lúng túng đưa cho anh một chiếc điện thoại mới, bên trong đã lắp sẵn chiếc SIM nội địa cũ của Phó Yến Dung.

Đồng thời, cậu ta cẩn thận tự giới thiệu: "Chào anh Phó, em là trợ lý mới của anh, Tôn Gia Dương, anh cứ gọi em là Tiểu Tôn là được. Chắc anh Thừa đã nói qua với anh rồi."

Phó Yến Dung lười biếng nghiêng người tựa vào ghế, vừa gật đầu vừa mở khóa màn hình điện thoại.

Mới bật ứng dụng mạng xã hội, hàng trăm tin nhắn như thủy triều ồ ạt tràn về. Anh chẳng thèm liếc qua đã bấm nút xóa toàn bộ rồi ung dung mở chợ ứng dụng tải mấy game điện thoại mình thích chơi về. 

Thấy động tác của người đối diện cùng thanh tiến độ chậm chạp trên màn hình, trợ lý có vẻ sốt ruột, vội mở lời trước: "Anh Phó, xin lỗi anh, em quên chuẩn bị trước…"

"Đừng căng thẳng thế." Phó Yến Dung ngước lên, đuôi mắt khẽ cong thành một nụ cười nom có vẻ rất dễ gần. "Chuyện này không thuộc phạm vi công việc của cậu, tôi cũng đâu có ăn thịt người."

Thời buổi này ai cũng dễ bị vẻ ngoài thu hút, mà nốt ruồi dưới mắt trái của Phó Yến Dung lại nằm đúng chỗ khiến nụ cười càng thêm cuốn hút. Thành ra, cậu trợ lý vừa tốt nghiệp đại học còn non nớt gãi đầu cười ngượng, lập tức quên sạch mấy bài báo từng bỉ bôi Phó Yến Dung "ngông cuồng, dữ dằn".

Phó Yến Dung rời Thâm Lan sang Berlin đóng phim ba năm, suốt khoảng thời gian đó về cơ bản luôn ở trong đoàn làm phim, không dẫn theo quản lý hay trợ lý, gần như biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Còn việc mấy năm nay anh đã thay đổi ra sao, rốt cuộc đã trở thành người thế nào thì chẳng ai biết rõ.

Tiểu Tôn thu tay về, liếc thấy Phó Yến Dung chọn đại một game xếp hình đơn giản để chơi thử. Những đầu ngón tay trắng nhợt lướt nhẹ trên màn hình, chẳng mấy chốc đã khiến hàng loạt khối gạch nổ tung lách tách, âm thanh "Unbelievable!" vang lên rõ ràng.

Bấy giờ, Phó Yến Dung lại hờ hững hỏi một câu: "Quý Thừa đâu?" 

Tiểu Tôn vội giải thích: "Anh Thừa bảo em gửi lời xin lỗi đến anh. Mấy năm nay anh ấy có nhiều nghệ sĩ dưới trướng, dạo này lại đúng lúc bận rộn, quả thực không xoay xở kịp. Nhưng buổi tiệc chào mừng tối nay nhất định anh ấy sẽ đến đúng giờ…"

Còn chưa nói hết câu, chiếc xe bất ngờ phanh gấp khiến cả người Tôn Gia Dương bật ra một tiếng kêu ngắn. Chiếc Maybach màu đen lướt qua vũng nước đọng trên cầu vượt sân bay rồi khựng lại trong nháy mắt.

Viên kẹo Phó Yến Dung định xóa bị chạm nhầm, trên màn hình hiện ra một khuôn mặt khóc to cùng dòng chữ tội nghiệp "SAD". 

Anh hơi nhướng mày.

"Tuyến đường phía trước bị chặn rồi." Tài xế hạ cửa giải thích với họ. Ngay lập tức, làn gió đêm ẩm ướt đầu xuân mang theo tiếng hét hỗn loạn ùa vào xe.

Lối ra nhà ga ở cuối dãy xe nối đuôi nhau phía xa trông chẳng khác gì tổ ong vỡ. Vô số lightstick màu xanh lấp lóe trong màn đêm, thậm chí có người còn leo hẳn lên dải phân cách điên cuồng vẫy bảng led. Hai chữ "Đường Đường" trên đó đặc biệt chói mắt, cực kỳ rõ ràng.

Lực lượng an ninh liên tục thổi còi cản đám fan đang tràn vào làn xe chạy, nhưng rõ ràng không mấy hiệu quả, có người còn suýt lao vào đầu xe Maybach.

Tiểu Tôn không kìm được mà xuýt xoa: "Thế này thì quá lắm rồi… không sợ xảy ra chuyện sao?" 

Người trong giới đều rõ những chuyện như đón tiễn ở sân bay, nếu là nghệ sĩ có địa vị thì ê

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!