Chương 50: (Vô Đề)

Edit: Nhất Thanh

Bởi vì câu nói của Hoắc Kham, đến nằm mơ Chương Hướng Duy cũng mơ thấy hai thứ kia của hắn đều khắc tên cậu ở trên.

Giấc mơ một lời khó nói hết.

Khiến sáng sớm lúc thức dậy Chương Hướng Duy cảm thấy không còn mặt mũi để đối diện với thế giới này nữa, cậu nằm ì trên giường một lúc rồi mới bò dậy đánh răng rửa mặt.

Lúc thay đồ, Chương Hướng Duy giật mình.

Bên trong tủ quần áo có một nửa là trang phục của thanh niên, màu sắc tràn ngập sức sống tuổi thanh xuân, đối lập hoàn toàn với nửa còn lại màu sắc đơn giản trầm ổn, không chỉ thế mà còn khác biệt hoàn toàn với bộ cục của cả căn phòng.

Nhưng đều là size của cậu.

Chương Hướng Duy đứng sững sờ một lúc lâu rồi mở ngăn kéo ra, đập vào mắt cậu là quần lót được sắp xếp gọn gàng, hai màu đen trắng, cậu lại mở thêm ngăn kéo dưới cùng, bên trong toàn là tất, cũng một bên trắng một bên đen.

Màu trắng là của cậu, cậu thích mặc màu trắng.

Từ trong ra ngoài của Chương Hướng Duy đều đổi sang quần áo do Hoắc Kham mua cho, cậu đứng trước gương tự đánh giá bản thân.

Cực kì vừa vặn.

Cậu có cảm giác như có thêm một ông bố nữa vậy...

Cậu đi theo âm thanh vào nhà bếp, suy nghĩ của Chương Hướng Duy cũng bị đứt đoạn luôn.

Hoắc Kham đứng trong bếp gói hoành thánh vô cùng chăm chú.

Ánh mắt nóng rực thâm thúy của Hoắc Kham quét qua người cậu: "Quần áo đẹp, người lại càng đẹp hơn."

Lỗ tai Chương Hướng Duy đỏ ửng: "Em thấy là anh mua hơi nhiều, mặc không hết, phí lắm.

"Hoắc Kham im lặng không đáp. Chương Hướng Duy biết muốn bảo hắn mua ít đi hoặc đừng mua nữa là vô dụng, không thể làm gì khác đành đổi chủ đề:"Mấy bộ đồ đó vừa nhìn là biết không phải phong cách của anh, anh mua kiểu gì, không bị nghi ngờ sao?"

Lúc này Hoắc Kham mới mở miệng: "Muốn mua thì sẽ có cách thôi."

"Vâng.", Chương Hướng Duy dựa sát lại nhìn kĩ hoành thánh hắn đã gói xong, "Trông giống hệt như ở ngoài nhà hàng luôn nè, anh học ở đâu đó?Hoắc Kham dừng tay:Tự học.

"Nhưng cậu cũng không tiện hỏi thêm. Hắn bất hòa với cha mẹ người thân cũng không nói với cậu nửa chữ, nhất định là tự có tính toán của riêng hắn, dù là chưa phải thời điểm để nói ra hay là bất cứ nguyên nhân gì. Hoắc Kham hôn lên đỉnh đầu của bạn nhỏ nào đó đang đờ đẫn hỏi:"Đánh răng chưa?ChữĐánh..." của Chương Hướng Duy còn chưa ra khỏi miệng, môi đã bị người ta ngậm lấy, kèm theo đó còn có tiếng cười và dỗ dành: "Há miệng, để chú kiểm tra xem nào."

Cậu theo bản năng ngoan ngoãn nghe lời.

Ông chú già này chẳng nghiêm chỉnh gì cả, lúc ở trên giường bắt cậu lúc thì gọi chú, lúc thì gọi anh, rồi gọi thầy loạn cả lên.

Hơn nữa còn không cho Hoắc Kham đưa về.

Hoắc Kham biến thành bà vợ già ngồi trong căn phòng trống một mình, hắn ngồi lướt siêu thoại cp, kéo rèm kín cửa sổ, nằm trên giường hưởng thụ mùi của đứa nhỏ còn vương trên chăn gối.

Trong xe tràn ngập mùi nước hoa man mát, còn có một người đàn ông con lai vô cùng có lực uy hiếp đang ngồi.

Từ khủng hoảng biến thành thận trọng.

Người đàn ông con lai kia tựa lưng vào ghế, gác chân lên ghế, đặt laptop lên chân rồi ngồi gõ phím làm việc như chốn không người.

Từ đôi mắt màu nâu đậm cho đến cặp kính mắt màu vàng của anh ta đều tỏa ra khí chất nho nhã từ trong xương như một quý tộc.

Người đàn ông kia gập laptop lại, đưa tay sang: "Xin lỗi vừa rồi có chút việc phải xử lí, lúc bận việc tôi hay quên mất thời gian, bạn học Chương, xin chào, tôi họ Hoắc, Hoắc Kiêu.

"Tay áo vest của anh ta như tỏa ra ánh sáng của sự cao quý, trên gương mặt mang theo nụ cười nhẹ, khác hẳn với vẻ nghiêm túc cứng nhắc lúc nãy, giơ tay nhấc chân đều nho nhã vô cùng. Tựa như là người bị làm lơ là cậu đây mà tức giận, thì cũng sẽ phải tự kiểm điểm lại xem có phải do bản thân không hiểu chuyện, cố tình gây sự hay không."Đúng vậy.", lời nói của Hoắc Kiêu khiến người nghe phải kinh ngạc, "Tôi là anh trai nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!