Edit: ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Đạo diễn Vương hô cắt, Hoắc Kham liền lạnh nhạt nghiêm mặt tháo dây cáp, vuốt vuốt vạt áo, rời khỏi phim trường, về phòng nghỉ, đóng cửa.
Nhìn "Hoắc Đại Kham" đang phấn khởi, trầm mặc nửa ngày, khóa trái cửa.
Ngoài cửa, An Lợi ngăn lại crush của thằng bạn già.
Nụ cười trên mặt Chương Hướng Duy cứng đờ, khóe miệng xụ xuống, cậu gãi gãi phía sau gáy, vừa lúng túng vừa oan ức.
Cảnh vừa rồi tâm trạng có chút kích động, cậu cảm thấy hơi mệt, giọng cũng khàn, mắt sưng tấy, vừa khát vừa mệt mỏi lại đói bụng.
Nếu không phải vì được người diễn viên quần chúng kia nhờ vả, cậu cũng sẽ không đứng đây.
Diễn viên kia nói lúc nãy đánh nhau, phát đạp cuối cùng không khống chế được lực đạo, sợ làm vai thầy Hoắc bị thương, nhưng không dám tự đến hỏi nên nhờ cậu đến.
Việc này chẳng hợp lí gì cả.
Cậu với Hoắc Kham cũng không phải thân quen gì.
Hôm nay mới tiến tổ ngày thứ hai mà thôi, vẫn còn rất xa lạ.
Ai cũng được gọi là thầy, ngay cả cậu cũng được gọi một tiếng "thầy Chương", người mới như cậu được gọi là thầy, khiến cậu rất ngại, mặt đỏ hết lên.
Có thể là do không thân quen hoặc là! những yếu tố khác.
Còn Hoắc Kham tiến tổ hai ngày, lại là người ở sau ống kính nói chuyện cùng cậu nhiều nhất.
An Lợi đánh giá thiếu niên trước mặt, dáng vẻ mềm yếu, ngũ quan tinh xảo ngoan ngoãn, như một chú mèo con, dù không có sự dốc lòng bảo vệ của thằng bạn hắn phía sau, dáng vẻ như vậy dù ở vòng giải trí cũng sẽ không bị vùi dập, chỉ là có thể sẽ không được như ý.
Cây cao ắt đón gió lớn.
Lớn lên đẹp đẽ như vậy, giả sử không có khả năng chống lại các loại công kích từ bên ngoài hoặc không chịu được cám dỗ, sẽ rất thảm.
Hồng nhan thường bạc mệnh, rất ít người có thể chịu được những thứ do vẻ bề ngoài của mình đem đến.
An Lợi lau mồ hôi trên trán.
"Có chuyện gì sao?"
"Anh An Lợi, thầy Hoắc có bị thương không ạ?"
An Lợi đang định trả lời, điện thoại thông báo có tin nhắn tới.
"Em ấy gọi tôi là thầy Hoắc, gọi cậu là anh, cậu thấy xứng đáng không huynh đệ?"
An Lợi "!
"Khả năng cách âm của phòng nghỉ từ bao giờ kém thế? Hay là áp tai lên cửa nghe trộm? An Lợi như không có chuyện gì xảy ra gạt đi."Tiểu Chương, cậu gọi là chú An Lợi được rồi.
"
"Luận tuổi tác, đúng là gọi chú thích hợp hơn. Lúc trước cậu không dám gọi vì sợ làm phật lòng người ta. Bụng Chương Hướng Duy đói đến kêu ùng ục, nói:"Chỗ thầy Hoắc, chú giúp cháu hỏi một chút, cháu đi ăn cơm trước.
"
Điện thoại di động của An Lợi lại rung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!