Edit: Nhất Thanh
Beta: Huyền
Tối hôm đó Hoắc Kham vừa xong việc thì đến nhà Chương Hướng Duy luôn, mặc một bộ đồ giản dị quần âu áo sơ mi, không quá long trọng cũng không quá màu mè, từ kiểu dáng đến màu sắc đều rất hợp với tuổi tác của hắn.
Miêu tả dễ hiểu là đơn giản, gọn gàng.
Xe tiến vào tiểu khu, An Lợi giảng bài cho thằng bạn già của mình, tổng cộng có hai điểm quan trọng.
Một: Không thể quá vênh váo, người hơn ba chục tuổi rồi, phải đi theo con đường chín chắn thành thục, nhưng cũng không thể tỏ ra quá trịnh trọng, sẽ khiến hai cô chú cảm thấy kì lạ.
Hai: Có thể khách sáo, nhưng tuyệt đối không nên gượng gạo căng thẳng quá mức, phản ứng kiểu vậy là dành cho con rể đi gặp cha mẹ vợ, không phù hợp với tình hình trước mắt.
An Lợi đỗ xe dưới tòa nhà 27: "Gọi điện thoại cho Tiểu Chương bảo nhóc ấy xuống đón à?"
Hoắc Kham ngồi phía sau, tựa lưng vào ghế nói: "Đợi lát nữa."
An Lợi lấy điện thoại ra báo cáo hành trình cho Chu Văn.
Cậu chàng người mẫu kia cắm sừng Chu Văn rồi, cho nên gần đây anh ta không dính đến chuyện tình cảm nữa, chỉ một lòng vì công việc.
Khiến cho phòng làm việc gặp xui xẻo thì thôi đi, ngay cả An Lợi cũng không ngoại lệ, y phải gọi điện báo cáo với tần suất cao như vậy, chẳng khác gì đi chơi phải báo cáo với bạn gái cả.
An Lợi nhét điện thoại vào trong túi, nhìn thằng bạn mình, điều nên nói y đã nói rồi, còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân hắn tự điều chỉnh trạng thái cho tốt thôi.
Chỉ là một lần mời cơm cảm ơn bình thường, nếu như hắn quên mất thân phận ông chủ và tiền bối của mình, hoặc là không kiểm soát được cảm xúc, khiến hai cô chú nhìn ra hắn nhớ thương con trai họ, vậy thì sẽ không có lần sau nữa.
Bữa cơm này không dễ ăn.
Ngoài hành lang có người đi ra đi vào, người thì đi chạy bộ, có người thì vừa tan tầm dắt theo con nhỏ ra sân chơi, dắt chó đi dạo, không ai hay biết rằng bên trong chiếc xe đỗ cạnh họ có một ngôi sao lớn...
Hoắc Kham chỉnh đốn tâm trạng mất vài phút, mở cả phần ghi chú ra ôn tập lại một lần, lẩm bẩm từng điểm quan trọng, cảm thấy ổn ổn rồi mới gọi điện cho bạn nhỏ.
"Tôi đến rồi.
"Không lâu sau, có một bóng áo trắng chạy ra từ cửa thang máy. Hoắc Kham ngồi trong xe, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chạy từ bậc thềm xuống, hết nhìn đông lại nhìn tây, trong mắt như có ánh sáng long lanh linh động, toát ra hơi thở thiếu niên khiến lòng người rạo rực."An Tử, cậu nói xem tôi có thể để tôi và em ấy cùng lên một trang bìa không?"
An Lợi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Hai năm trước cậu hỏi tôi chuyện này, tôi sẽ nói không thể, một năm trước cũng vẫn sẽ là đáp án đó, còn bây giờ thì khó nói.
"Vậy tức là có hi vọng. Hoắc Kham nghiêng người mở cửa xe:"Duy Duy.
"Hoắc Kham đóng cửa xe đi về phía cậu, đứng cách cậu hai bước chân:"Mới bao lâu không gặp, mà đã không nhận ra tôi rồi?Hoắc Kham nói:Em ăn gì vậy, miệng toàn dầu này."
"... Chân gà."
"Tiểu khu nhà nhóc cũng được đấy nhỉ, đèn đường đều rất sáng, cũng không khó tìm số tòa nhà.
"An Lợi nói xong thì đi ra cốp sau lấy đồ. Hoắc Kham xoa cổ tay áo nói:"Mua cho ba mẹ em."
"Không đáng bao nhiêu tiền." Hoắc Kham nói, "Không đắt đâu.
"Hoắc Kham chưa mở miệng, An Lợi đã nói giúp hắn:"Đúng là không quá đắt đâu mà."
"Quá đắt sợ ba mẹ nhóc sẽ không nhận.
", An Lợi xách chiếc túi cuối cùng ra. Khuôn mặt Hoắc Kham hơi xị ra, tui nói em không tin, cậu ta nói em lại tin á. An Lợi đi tới cạnh vại dấm chua nào đó, thấp giọng nói:"Vị chua nồng thế này, Tiểu Chương tuổi còn nhỏ nên không nhận ra, nhưng cô chú là người từng trải, có cái gì mà chưa gặp đâu, cậu phải kiềm chế một chút, dấm chua cũng phải giữ trong lòng, đừng để nó tràn ra."
Hoắc Kham: "..."Tâm huyết nửa đời của mẹ Chương đều đặt vào sáng tác văn học, cuộc sống có thể tối giản hóa bao nhiêu thì đều tối giản hóa bấy nhiêu, bình thường bà ăn cơm ở trường học, con trai không ở nhà thì bà cũng chẳng vào bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!