Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Lý do được đưa ra là bệnh viện bị truyền thông theo dõi, ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh, phải đổi sang nơi ở yên tĩnh hơn mới được.
Đứng ở trước lan can cầu thang tầng hai, Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ đang tầng dưới xem tivi: "Tôi nói muốn ở chung phòng với em ấy, mà giờ thì sao, định dùng kết quả chung một ngôi nhà để báo cáo với tôi à?
"An Lợi tang thương nói:"Làm người thì phải học phép làm tròn số đi
"Mặt Hoắc Kham đen kịt."Cả căn nhà này ban ngày thì có dì giúp việc, thỉnh thoảng thì có bác sĩ, còn lại chỉ có hai ngươi", An Lợi nghiêm mặt nói, "Cậu muốn làm gì mà chẳng được
"Hoắc Kham nghiêng người tựa vào lan can, ánh mắt rơi xuống cái gáy trắng mịn của đứa nhỏ:"Hai người ốm đau bệnh tật, thì làm ăn gì?An Lợi nói:Bôi thuốc cho nhau?Hoắc Kham:...
"An Lợi cúi đầu nhìn qua điện thoại rồi nói:"Lão Hoắc, Thẩm Tự đến
"Hoắc Kham lộ vẻ mặt không thích:"Cậu nói với anh ta à?"
"Oan tôi quá", An Lợi giơ tay lên, "Tôi không nói"
"Cũng không phải anh Văn nói, Tô Nhiếp bởi vì anh Văn mà lừa cháu trai của người trong lòng hắn vào tròng, quan hệ của hai người họ sắp nguội lạnh rồiHoắc Kham liếc y:Hai người hay nói đỡ cho nhau đấy nhỉ
"An Lợi kinh ngạc nói:"Anh Văn từng nói đỡ cho tôi hả? Thật không? Tôi vẫn luôn nghi ngờ rằng anh ta ghét tôi đấy"
"Lười nói với cậu
", Hoắc Kham sờ sờ túi, lại sờ vào một khoảng không trống rỗng. An Lợi thấy hắn không có ý định nói nữa, bản thân y cũng chẳng có tâm trạng nói giỡn, quay lại vấn đề trước đó:"Thẩm Tự điều tra đến đây đương nhiên không khó, với cả, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có xuống lầu, nếu không lúc hai cậu cháu người ta nói chuyện vui vẻ, cậu lại phải cảm nhận cảm giác bị lạnh nhạt, cảm nhận cảm giác làm phông nền, cảm nhận cảm giác làm người cô đơn đó
"Hoắc Kham xì một tiếng, hắn cũng không định xuống. Thẩm Tự lúc nào cũng đeo vẻ mặt như củ cải trắng bị heo nhổ, ai thèm nhìn."Tôi đi đây, có việc gì thì gọi điện nhé
"An Lợi vỗ vỗ vai thằng bạn, bày tỏ khá là đồng tình:"À đúng rồi, lão Hoắc, cậu có nghĩ đến không, cái ngày mà cậu có vợ rồi ấy, thì cậu cũng sẽ thêm cả một người cậu'...Lúc Tô Nhiếp và Thẩm Tự đến đây, Hoắc Kham không trở về phòng mà đứng ở khúc rẽ chỗ cầu thang tầng hai nghe lỏm.
Dưới tầng bầu không khí ấm áp vui vẻ.
"Cậu ơi, là thầy Hoắc báo cho cậu đến thăm cháu ạ, thầy ấy cũng chẳng kể cho cháu gì cả
"Này rõ là mượn cớ để ghi điểm cho Hoắc Kham. Thẩm Tự chẳng muốn phối hợp, nhưng lại không nghĩ ra được lí do gì để giải thích cho việc tại sao bản thân có mặt ở đây, cái nào cũng có lỗ hổng, sẽ gây khó khăn cho công việc của đứa nhỏ sau này. Hoắc Kham rõ ràng đã biết điều ấy, nên mới dám không nói tiếng nào. Thẩm Tự có chút khó chịu ra mặt. Tô Nhiếp đá chân anh. Anh thay đổi sắc mặt như thường nhìn cháu trai mình:"Ở đây thế nào?
"Thẩm Tự dịu giọng nói:"Để cậu xem vết thương của cháu đi"
"Đang quấn băng rồi ạ
". Hoắc Kham đứng ở khúc rẽ muốn lao xuống lắm rồi, Tô Nhiếp đá chân Thẩm Tự mạnh hơn chút. Thẩm Tự không hiểu sao bị đá, nghi hoặc nhìn về phía Tô Nhiếp. Tô Nhiếp ngồi chơi rubik, nghiêng đầu nhìn lại về phía anh, bên môi nở nụ cười nhạt nhẽo. Đang chuẩn bị dỗi rồi á nha. Thẩm Tự yên lặng kéo áo của cháu trai xuống, sửa sang cho chỉnh tề... Tô Nhiếp nghiêng đầu cười với cậu đến là nhã nhặn:"Là cậu của nhóc dạy giỏi"
Trong nháy mắt đó Chương Hướng Duy bỗng cảm nhận được "gay khí
", không biết có phải do ảo giác hay không. Thẩm Tự làm lơ ánh mắt tò mò của cháu mình, cầm lấy kịch bản đặt trên bàn trà lên, lật lật vài trang:"Bị thương mà cũng không chịu nghỉ ngơi à?"
"Rảnh quá mà ạ" Chương Hướng Duy nói, "Cháu sợ quên mất cảm giác nhân vật, thi thoảng sẽ đối diễn với thầy Hoắc ạ
"Thẩm Tự liếc mắt nhìn lên tầng hai. Thẩm Tự cười châm chọc, nghỉ ngơi mọe gì, thằng cháu đó chắc chắn đang đứng ở khúc rẽ kia kìa, anh thả quyển kịch bản xuống bàn rồi đứng dậy:"Lên xem phòng cháu chút điCháu với thầy Hoắc đều bị thương, chạy lên chạy xuống tốt sức lắm", cậu chống tay vào ghế từ từ đứng dậy, "Thực ra cháu thấy ở lầu một cũng được, mà thầy Hoắc nói cảnh trên tầng đẹp hơn"
"Với tình trạng của chúng cháu bây giờ, thang bộ chỉ để trang trí thôi, dùng thang máy tiện hơn nhiều"
Tô Nhiếp cúi đầu thì thầm với Thẩm Tự: "Hoắc Kham cũng có tâm đó"
Thẩm Tự hừ lạnh: "Có mà có âm mưu ấy"
"Thế mà có người ấy" Tô Nhiếp liếc anh một cái trìu mến, "Có âm mưu nhưng không nhất định sẽ có tâm đâuThẩm Tự:...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!