Chương 31: (Vô Đề)

Edit: Nhất Thanh 

Beta: Quả lê an tĩnh

Đáng ra lúc đó dìu người ta vào xong rồi cậu nên đi ngay lập tức, chứ không phải đứng im không nhúc nhích như bị dính lên mặt đất.

Cũng sẽ không bị người ta "xuy xuy

"đến mức buồn tè, càng không...! Hoắc Kham liếc mắt nhìn bé đà điểu đang ngồi trên ghế:"Làm sao thế?

"Hoắc Kham biết rõ còn hỏi:"Ngượng à?Nếu không tại sao em che mặt mà không ngẩng đầu lên?", ánh mắt Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ vừa chăm chú vừa nóng bỏng, dùng giọng điệu thản nhiên nói, "Có gì đâu, nhà vệ sinh công cộng đều vậy mà

"Trong lòng Chương Hướng Duy âm thầm kêu gào, đâu cơ? Làm gì có ai tự dưng rảnh rỗi đứng xem người ta đi tè đâu. Mà với cả, hắn cũng chẳng phải"người ta

"Trên đầu Chương Hướng Duy có một đám mây màu hồng phấn bay lơ lửng. Hoắc Kham vuốt tóc mấy lần, cong môi lộ ra nụ cười đầy khiêu khích:"Em cũng nhìn tôi mà, chúng ta hòa nhau

"Thôi được rồi, xin đừng nói thêm điều gì nữa. Hoắc Kham rũ mắt, nhìn đôi tai hồng hồng lộ ra giữa đám tóc của đứa nhỏ. Nhìn thật ngon nhưng lại không ăn được. Hoắc Kham bất mãn nhíu mày, cố tình hỏi:"Thấy sao?

"Hoắc Kham nhìn cậu. Nhìn nhau một lúc, trong đầu Chương Hướng Duy nổ vang ầm ầm, mí mắt run rẩy. Tuổi dậy thì mọi người ba hoa khoác lác về kích cỡ của mình là chuyện rất bình thường, không có vấn đề gì cả. Nhưng giờ cậu muốn đào một cái hầm để chui xuống quá. Hoắc Kham nhìn đôi tai ngày càng đỏ của đứa nhỏ:"Điểm tối đa là một trăm, Duy Duy chấm mấy điểm?

"Ánh mắt đối phương rơi trên người cậu giống như đốm lửa cháy lan khắp đồng cỏ, Chương Hướng Duy chịu không nổi, chẳng bao lâu đã đáp lời."Điểm tối đa

", cậu nói. Phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh. Hoắc Kham cợt nhả nhíu mày:"Cao thế cơ à?

"Không biết vì sao Chương Hướng Duy có một cảm giác vô hình, giống như bị Hoắc Kham khóa lại, giam cầm cậu, điều này khiến cậu cảm thấy luống cuống, khiến cậu nảy ra một thoáng suy nghĩ muốn phản kích lại. Cậu cong cong khóe môi, nghiêm túc nói:"Vâng ạ, đỉnh lắm ạ, hoàn toàn có thể coi là chuẩn mực luôn, các đồng chí nam khác nhìn thấy ai cũng sẽ ngưỡng mộ ạ

"Hoắc Kham nhắm mắt lại. Hoắc Kham nở nụ cười, tỏ vẻ khá là tiếc nuối nói:"Đáng tiếc là vẫn luôn không có đất dụng võ

"Okay, tui không phải đối thủ, tui xin đầu hàng... Hoắc Kham không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng đang cực kì kích động, rốt cuộc đã có cơ hội đưa đứa nhỏ đến gần lãnh địa riêng tư của hắn."Muốn biết không?

"Ngoan lắm, Hoắc Kham hít sâu, dùng ngữ điệu hững hờ bình bình nói:"Ngồi gần lại đây, tôi kể cho em

"Hoắc Kham thoáng ngửi được mùi trên người đứa nhỏ:"Trở thành ngôi sao từ khi còn ít tuổi, tôi lớn lên dưới ánh nhìn của khán giả, những năm qua liên tục gia nhập các đoàn làm phim, đóng máy xong cũng chỉ ở trong nhà không ra khỏi cửa, nghỉ ngơi một thời gian rồi lại đi quay phim, lúc nào cũng duy trì nhịp điệu sinh hoạt như vậy, qua lại nhiều nhất cũng chỉ là đồng nghiệp thôiHoắc Kham nói:Đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp, không có người nào khiến tôi nảy sinh tình cảm vượt quá tình đồng nghiệp cả

"Hắn trời sinh là gay, đối với người khác giới thì không có cảm giác, người cùng giới thì lại cực kì khó tính, rồi những kích động tình cảm của bản thân đều bị vỏ ngoài của diễn viên với hàng loạt những công việc khác đè nén. Cho đến hai năm trước, tình cảm ấy mới được xuất hiện. Hoắc Kham nói toẹt ra:"Chơi gái ấy à?

". Hoắc Kham cười như không cười nói:"Em cảm thấy thầy Hoắc sẽ đi tán tỉnh người khác à?

"Hoắc Kham hờ hững nói:"Lúc đầu tôi là nghệ sĩ của Giai Lịch, ký hợp đồng mười năm, Giai Lịch quản lý đời tư của nghệ sĩ theo kiểu quân sự hóa, trong thời gian ký hợp đồng nghiêm cấm yêu đương, chơi gái với đánh bạc"

"Sau đó hợp đồng mười năm hết hạn, tôi tự làm một mình, chẳng ai quản lý nữa

"Tim Chương Hướng Duy nhảy đến tận cổ họng, sau đó thì sao ạ?? Hoắc Kham liếc mắt nhìn đứa nhỏ:"Mà nghệ sĩ chỉ cần buông thả một chút sẽ tự rước lấy rất nhiều phiền phức, bị tổn hại nhiều hay ít, em xem tin tức cũng biết rồi, dù là nam hay nữ, có người yêu hay không, có kết hôn hay không, một khi bị bóc ra đều rất khó để trở mìnhHắn cười nhạo:Chủ yếu là không có mục tiêu khiến tôi muốn buông thả thôi

"Hoắc Kham khép hờ mắt, ánh mắt lén nhẹ hôn lên đầu ngón tay đang cuộn tròn của đứa nhỏ:"Có phải em cảm thấy tôi đến tầm tuổi này rồi, dù chưa từng xác định quan hệ nghiêm túc với ai, nhưng ít nhiều cũng có tí kinh nghiệm phải không?

"Hoắc Kham không vạch trần suy nghĩ của cậu, lạnh nhạt nói:"Là người nổi tiếng sống dưới kính viễn vọng của vô số người, dù phòng quan hệ xã hội có làm tốt đến mức nào cũng sẽ có lỗ thủng, vậy em đã từng tìm kiếm thông tin của tôi về phương diện đó chưa?

"Đầu ngón tay Chương Hướng Duy vẽ loạn xạ trên quần, cũng chỉ có một người mà thôi, là hồi người đàn ông này giật được giải người mới xuất sắc nhất, là chuyện từ rất nhiều năm về trước, người ta nói hắn phim giả tình thật với nữ nghệ sĩ cùng hợp tác. Nam tài tử bạo hồng dính líu đến người đã có chồng, phá hoại gia đình người khác, đạo đức nghề nghiệp và nhân phẩm bị người khác nghi ngờ, đây sẽ là một nhược điểm chí mạng, rõ ràng là có người muốn"chỉnh đốn

"hắn. Tin tức đấy vừa nhìn đã biết là giả, chỉ có bị ngu mới tin, sau đó cũng đã có bài giải thích. Hoắc Kham đã chuẩn bị xong để giải thích chuyện cũ năm đó, lại nghe được đáp án này, hắn ngẩn người, sau đó đỡ trán cười rộ lên."Thầy sao vậy..."

Hoắc Kham giơ tay ngăn đứa nhỏ nói tiếp: "Không nói đến việc nghệ sĩ có rất nhiều hạn chế, ngay cả hơn ba mươi ngành nghề khác cũng có rất nhiều nam nữ độc thân mà, bọn họ bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà phải duy trì cuộc sống như vậy"

"Chẳng ai biết lúc nào mới có thể thay đổi, cũng không biết còn có thể thay đổi được nữa không, hoặc là họ đều tình nguyện sống tiếp như vậy

"Dừng lại một chút, Hoắc Kham chậm rãi nói:"Duy Duy, chuyện tình yêu và kinh nghiệm không liên quan đến tuổi tác đâu"

"Hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!