Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Khung cảnh tựa như dừng lại.
Bên ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân của y tá đi qua, Chương Hướng Duy nhất thời hoàn hồn: "Thầy Hoắc tỉnh rồi ạ?
"Hoắc Kham bày ra bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ, nghi ngờ mà cau mày:"Sao lại đến đây?"
"Dạ" Chương Hướng Duy gãi gãi phía sau gáy, "Em tan làm nên tới thăm thầy ạ
"Hoắc Kham không nói gì. Tay Chương Hướng Duy chuyển động sau gáy, dùng sức xoa bóp để bản thân bình tĩnh hơn một chút:"Ban ngày em không thể tới ngay, vẫn luôn ở phim trường đóng phim, nhưng thật ra em cũng muốn đến, thế nhưng... Thế nhưng em... Em sợ em...
"Điện thoại di động trong túi vang lên. Cảm xúc và giọng nói của Chương Hướng Duy bị cắt ngang, sự hoảng loạn trong mắt cũng biến mất, lại trở về sáng trong:"Thầy Hoắc ơi, em ra ngoài nghe điện thoại nhé ! Hoắc Kham nói:Định đi đâu, nghe ở đây đi
"Hoắc Kham liếc mắt nhìn điện thoại của cậu:"Bạn gái tìm à?"
"Không ạ, không hề" Chương Hướng Duy vội vàng giải thích, vừa lắc đầu vừa xua tay, "Em không có bạn gái! Không hề ạ!
"Cổ họng Hoắc Kham mơ hồ phát ra một tiếng thở dài, Áo phông trắng, quần bò, tóc ngắn gọn gàng, một đứa trẻ thiện lương, thật đáng yêu làm sao. Hoắc Kham nhíu mày:"Vậy thì có gì mà phải tránh?"
"...
"Chương Hướng Duy trề môi, là em sợ làm phiền thầy thôi... Trong phòng bệnh có mùi thơm nhàn nhạt,"Vừa mới về đến nhà", giọng ba Chương trong điện thoại đượm vẻ mệt mỏi, "Gần đây bệnh viện rất bận, ba cũng không có thời gian hỏi chuyện của con, con thế nào rồi?
"Tuy rằng mấy hôm nay bị tin đồn quấn thân, thế nhưng cũng giống như những ngày khác, cậu không thấy có gì khác biệt cả. Ba Chương hỏi:"Mẹ con rất nhớ con, lúc nào thì mới có thể về nhà thế?
"Anh Văn đã sắp xếp cho cậu một vài công việc, cậu đều bàn bạc để xếp hết vào sau khi đóng máy, bởi vì phần sau của bộ phim cảm xúc nhân vật đều ở trong trạng thái cực kì u ám, cậu không muốn xin nghỉ, sợ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của mình."Được rồi", ba Chương nói, "Nếu lúc đó ông chủ của con cũng đến thành phố A, thì con mời người ta đến nhà mình ăn bữa cơm
"Câu tiếp theo của ba chính là:"Ba muốn xem một chút rốt cuộc chuyện 24CP của hai đứa là thế nào"
Khác gì động đất không cơ chứ.
Đại khái là đang trong tư thế chuẩn bị diy* khi xem phim thì bị bắt gặp, xấu hổ kinh khủng.
*Do it yourself = quay tay
Hiện tại cậu đang ở trong phòng bệnh, sau lưng lại là khách quen trong mỗi giấc mơ của cậu gần đây, chuyện này không nói tiếp được nữa, chỉ nói một chút thôi cậu đã thấy chột dạ đỏ cả mặt rồi.
Bỗng nhiên có một ánh mắt từ trên giường nhìn tới, sau lưng Chương Hướng Duy tê rần, cậu đứng băn khoăn giữa hai lựa chọn "quay" hay là "không quay
"đầu. Thôi vẫn không nên quay đầu. Ba Chương nhận ra thằng con mình đang định trốn tránh, thốt ra một câu hết sức kinh người:"Bây giờ con đang ở cạnh cậu ta?Không phải trên tin tức người ta bảo cậu ta bị thương nằm viện à?" ba Chương nói, "Con đang ở bệnh viện? Tan làm không về khách sạn, chạy đến bệnh viện đấy à?
"Mấy giây sau, ba Chương dùng giọng điệu như đang tán gẫu nói:"Hai đứa ngủ với nhau rồi à?Ba...", cậu sợ muốn khóc luôn rồi, nhỏ nhẹ nói, "Con tắt máy rồi mai con gọi lại nha?
"Hoắc Kham nằm trên giường đáy mắt tối sầm lại, bé ngoan bảo bảo làm nũng kìa. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc vào đoàn phim được nhìn thấy. Hoắc Kham ước ao được như bố vợ tương lai, lại đồng thời bị đạp đổ một vại dấm chua cực to..."Em cãi nhau với ba à?
"Trong phòng bệnh bất thình lình có âm thanh vang lên, Chương Hướng Duy vừa mới ủ rũ lập tức lên dây cót căng thẳng:"Dạ ba em hỏi linh tinh thôi ạHoắc Kham nhìn cậu:Hỏi linh tinh mà sao mặt mũi trắng bệch vậy?
"Trong lòng Hoắc Kham như có một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mùi cỏ thơm bay chập chùng, khói bếp uốn lượn bay lên, ánh nắng rực rỡ, trời trong xanh, nước cũng trong xanh. Tháng năm yên bình tốt đẹp... Thấy đối phương không hỏi nữa, Chương Hướng Duy thở phào một hơi, cậu ngồi lên ghế salon, cách xa giường bệnh một khoảng, mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày. Đột nhiên chẳng biết nên làm gì, nhưng lại chẳng nỡ đi về. Vất vả lắm mới có thể đến được đây mà. Hoắc Kham thấp giọng gọi đứa nhỏ:"Duy Duy, rót cho tôi cốc nướcCẩn thận kẻo nóng ạ
"Hoắc Kham ngẩn người, không giơ tay ra, chỉ gật gật đầu trước phần miệng cốc. Hoắc Kham cúi đầu uống nước trên tay đứa nhỏ, có cảm giác giống như bệnh tật có con trai hiếu thảo, chết cũng không nuối tiếc, cực kì cực kì hạnh phúc luôn, nhưng lại chẳng thể ôm ôm, chẳng thể hôn hôn. Hắn hơi khép mắt:"Nói nốt chuyện lúc nãy trước khi nghe điện thoại em định nói đi
"Hoắc Kham hướng mặt về phía cậu:"Nói chuyện em muốn nói
"Tim Chương Hướng Duy đập lệch mất một nhịp, cậu vội vàng giấu"đuôi" của mình đi: "Dạ, chuyện kia ấy ạ, em nói là em sợ truyền thông để ý
"Trên mặt Hoắc Kham chẳng có biểu cảm gì. Vì không muốn để bầu không khí trở nên lúng túng, cậu còn không dám dùng giọng điệu đùa cợt nữa. Hoắc Kham vẫn chẳng tỏ vẻ gì, không nhìn ra tâm trạng của hắn. Không khí bên giường tựa như mỏng manh hơn, khiến người ta có chút nghẹt thở."Nước dừa ạ?" vẻ mặt Chương Hướng Duy đầy kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!