Edit: ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Trong nhân vật mà Chương Hướng Duy thích nhất là vai diễn em trai của Hoàng Oanh Oanh, một người bởi vì mệnh xung khắc với Lăng Vân Môn mà trở thành đứa con ghẻ bị giam cầm, nhưng y cũng chính là Lâu chủ của Linh Lâu thần bí chốn giang hồ, nơi mại dâm, nơi y đùa cợt mạng người lòng người chán chê, cuối cùng y cảm thấy nhân sinh vô vị, ngày đó y mặc trang phục của một vai lão sinh mà mẹ y thích nghe, ngâm nga vài câu kinh kịch, mỉm cười rồi thả mình xuống dòng Trình Giang, tự kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của mình.
Phần diễn không nhiều lắm, thế nhưng mấy lần giang hồ hai phe chính phái rối ren, đều có sự xuất hiện đem đến điểm sáng và gợi nhớ cho người khác của y, là một vai diễn khiến người ta thổn thức.
Về phần nhân vật Lộ Thành, Chương Hướng Duy cũng thích, thế nhưng cậu chưa từng diễn thử.
Tính cách được xây dựng của Lộ Thành là một người rất chín chắn, thực sự rất khó diễn, nếu không phải là một người từng trải sẽ rất khó diễn ra được cái hồn của nhân vật.
Lần này Lộ Thành giả cho cậu một đề nghị, một cơ hội, Chương Hướng Duy có chút cảm giác giống như bị đĩa bánh đập vào đầu, hơi chóng mặt, lại cực kì hưng phấn.
"Thầy Hoắc ơi, thầy muốn chơi cái gì ạ?
"Bé ngoan Chương Hướng Duy ngồi bên giường, trong mắt lóe lên ánh sáng đầy mong chờ. Hoắc Kham cong ngón tay gõ gõ lên tay vịn ghế, bảo bảo, thầy Hoắc muốn chơi em, được không? Đương nhiên bây giờ là không thể. Hoắc Kham nghiêng đầu, yên lặng hít sâu, đè xuống nội tâm đen sì của mình, mặt mũi bình thản nói:"Những cảnh tôi diễn từ đầu đến bây giờ, cậu muốn diễn cảnh nào?Em chọn cái nào cũng được ạ?
"Hoắc Kham gật đầu. Tim Chương Hướng Duy nhảy ầm ầm, đây là anh tự nói nha, không được trách tui đâu đó. Liếm liếm đôi môi khô khốc, Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói:"Thầy dạy em cái cảnh kia đi
"Giống như một đứa nhỏ được người lớn hỏi thích đồ chơi gì, vội vàng nói ra thứ mình muốn, nhưng lại sợ bị từ chối. Ánh mắt Hoắc Kham rơi vào đôi môi hơi ươn ướt của đứa nhỏ, ánh mắt hắn kín đáo xẹt qua, khuôn mặt vẫn bình thản như không. Vậy thôi, đổi ý thì...!"Được
"Hoắc Kham nói. Hoắc Kham ngả người về phía trước một chút."Sao lại nhìn tôi như vậy?
"Hoắc Kham ngẩn người."Thầy Hoắc ơi, thầy thật sự quá quá tốt, em cực kì sùng bái thầy
"Ánh mắt Hoắc Kham sâu thăm thẳm nhìn cậu một lúc, nở nụ cười nhẹ. Nếu đổi thành yêu, vậy anh sẽ thích hơn đó... Chương Hướng Duy vỗ mông ngựa* đến mức bụi bay mù mịt, cậu phát hiện người đàn ông kia được cậu nịnh rất vui vẻ, ánh mắt nhìn cậu cũng thêm vài phần nhu hòa mà bình thường không có, khiến cậu càng thêm thả cửa."Cảnh kia lời thoại của cả em và thầy đều khá nhiều, nếu mà đổi vai thì em đọc thoại của thầy, thầy đọc thoại của em
"*vỗ mông ngựa: nịnh hót"Kịch bản của thầy đâu ạ, để em chụp lại phần lời thoại kia, nhẩm lại một chút, bây giờ em không nhớ rõ lắm
"Hoắc Kham dựa lưng vào ghế."Không cần chụp, cậu cầm kịch bản đi, tôi không cần
"Hoắc Kham hời hợt đáp:"Lúc tôi đóng phim, thường có thói quen xem cả lời thoại của bạn diễn
"Nói dối cả, đây là đặc quyền của bạn nhỏ nhà hắn. Bởi vì hắn muốn dẫn dắt cậu nhập diễn, hướng dẫn cậu dễ dàng hơn mà thôi."Cảnh đó quay từ tháng trước rồi, bây giờ thầy vẫn nhớ được lời thoại ạ?Hoắc Kham nói:Vẫn tạm"
Bởi vì gặp phải kích thích quá lớn mà tâm trí hỗn loạn, cậu quên mất đây không phải phòng mình, vô thức ngả người ra phía sau.
Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ nằm bẹp trên giường mình, trên mặt không có tí gợn sóng, nhưng mỗi mạch máu trong cơ thể đang cấp tốc chuyển động như muốn bóp nát hắn.
Bày ra dáng vẻ đơn thuần cùng với tư thế quyến rũ như thế ngay dưới mí mắt hắn, đối với hắn dường như không hề phòng bị...
Mắt cá chân đột nhiên bị túm chặt, Chương Hướng Duy giật nảy mình, lúc này mới phát hiện bản thân đã nằm xuống.
Cậu cảm thấy rất mơ hồ, sao tui lại nằm xuống chứ, vì sao tui lại nằm xuống.
Tại sao tui lại nằm lên giường của người khác, tui bị điên hay gì?
Cả người Chương Hướng Duy cứng đờ, người ta túm cổ chân cậu, chắc là chê cậu bẩn, nghĩ thế nên cậu vội vàng ngội dạy.
Bàn tay to lớn trên mắt cá chân vẫn không dời đi, lòng bàn tay khô ráo dán sát vào da cậu, năm ngón tay thon dài ôm lấy cổ chân cậu.
Tại sao vẫn chưa buông tay ra?
Hoắc Kham tựa như không phát hiện đôi chân trong tay đang run rẩy, hắn nỗ lực nhịn xuống cảm giác muốn hôn lên, khép hờ mắt, liếc mắt lưu luyến nhìn đôi chân trắng như bạch ngọc kia.
Mãi đến tận khi đứa nhỏ vừa hoảng vừa gấp đến độ khóe mắt ươn ướt, Hoắc Kham mới bỏ tay ra.
"! ! !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!