Edit: ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Sau ngày đầu tiên tiến tổ, Chương Hướng Duy đã hiểu rõ mọi thứ.
Trợ lý đạo diễn hô "action
", cậu chính là Kiều Cùng, gào gào thét thét ngây thơ dại dột bị người ta bức ép, bị lừa còn giúp người ta đếm tiền, trước kia cậu ta trông cũng giống như ma quỷ, sau đó nhân vật dần trưởng thành. Tiếng hô"cut" vang lên, thì bất cứ lúc nào dù ở đâu Chương Hướng Duy cũng có thể ngẩn người, trong đầu toàn là câu nói của Hoắc Kham "Chính là như vậy, cậu làm rất tốt
". Không biết có phải do hắn lúc nói chuyện, hơi nóng thổi ở bên tai mình, ngứa ngáy, giống như có dòng điện xẹt qua, dù vẫn là giọng nói trầm thấp nặng nề, gợi cảm trêu người, nhưng tại sao nghe kiểu gì cậu cũng có cảm giác giống như lời thoại trong phim hành động rẻ tiền. Ôi tui thật là đáng sợ. Suy nghĩ của tui quá đen tối. Lúc tan làm, Trần Hương Hương để Chương Hướng Duy đi ra nhà xe trước, không biết là bận việc gì. Cậu đứng ở cạnh cửa xe, ngơ ngác nghiêng đầu, bên trong xe là một người đàn ông đang ngồi dựa lưng trên ghế salon. Nhanh như cắt"Ầm
"một tiếng, cửa xe đóng lại. Hoắc Kham ngồi thẳng dậy, ngẩn người. Mấy giây sau, cửa xe lại mở ra, đứa nhỏ ló đầu vào, hoang mang rối rắm xin lỗi:"Xin lỗi thầy Hoắc, em vừa rồi...
"Lời còn chưa dứt, trong lúc vô tình nhìn thấy cái gì đó, mặt cậu biến sắc, nhanh chóng lên xe. Lại"Ầm
"một tiếng. Huyệt thái dương Hoắc Kham nhảy nhảy, liều lĩnh, trừ 1 điểm. Thôi, trừ 0.5. Tính toán một chút, thôi trừ 0,001 đi, trừ nhiều hơn không nỡ."Thầy Hoắc, fan tư sinh* của thầy tìm đến.
"*Fan tư sinh: fan tư sinh chính là tên gọi của sasaeng fan trong tiếng Trung Quốc - những kẻ hâm mộ điên cuồng, cực đoan, chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại tới thần tượng."Ở ngay bên ngoài.
"Hoắc Kham không biết đang nghĩ gì, đáy mắt có ánh sáng chợt lóe."Thầy Hoắc, em có thể nán lại một lát không ạ?"
Hoắc Kham liếc mắt nhìn thiếu niên đang lo sợ.
"Tùy cậu."
"Cảm ơn thầy Hoắc."
Hoắc Kham dừng một chút, thần sắc trở nên quái lạ, hắn đột nhiên vắt chân phải lên chân trái, làm như không có gì xảy ra cầm quyển tạp chí bên cạnh lên xem, giọng nói thập phần lạnh nhạt:
"Tự tìm chỗ ngồi.
"*Nguyên gốc: thụ sủng nhược kinh Có phòng riêng, còn có cả cửa, đồ dùng trong nhà cái gì cũng có, hơn nữa còn được xếp rất ngay ngắn. Thật sự là một ngôi nhà di động. Tạp chí thời thượng trên chân một chữ cũng không vào đầu Hoắc Kham, sự chú ý của hắn luôn đặt ở chỗ đứa nhỏ trước mặt. Vai đã đè rồi, gầy yếu đơn bạc, eo đã ôm rồi, tinh tế mềm mại. Tay cũng đã sờ qua, giống như bạch ngọc, da dẻ sờ vào non mềm. Cả ngày hôm nay thu hoạch không ít. Hoắc Kham nhắm mắt, lạnh lùng nói:"Đứng làm gì?"
Dứt lời, hắn hếch mặt sang một bên.
"Ngồi."
Ghế sopha thật là mềm.
Bộ phim đầu đời ngày quay đầu tiên, quay vài cảnh, tuy đều là cảnh đơn giản, không dùng nhiều sức lực, nhưng vẫn rất mệt.
Các loại cảm xúc căng thẳng, hưng phấn, thấp thỏm, bất an thay phiên nhau, áp lực tinh thần của cậu quá lớn, không kiềm chế được mà nghĩ nhiều, sợ bản thân không ăn nổi cái bánh ngọt siêu to từ trên trời rơi xuống này, phá hỏng bộ phim khiến nỗ lực của cả đoàn phim đổ xuống sông xuống biển.
Mấy fan tư sinh ở ven đường đã bày bố xong máy ảnh.
Chương Hướng Duy khổ não xoa xoa ngón tay, fandom Hoắc Kham đều không thích cậu, cảm thấy cậu là một người mới chẳng là cái cóc khô gì, hút máu cọ nhiệt, là đồ bạch liên hoa không biết xấu hổ, càng không nói kia còn là fan tư sinh.
Nếu như bị bọn họ chụp được cậu đi từ xe của anh bọn họ xuống, xong đời, khẳng định sẽ tươi sống xé xác cậu.
Nhân gian thảm kịch, thế giới tận thế.
Hoắc Kham đứng dậy đi đến cạnh tủ lạnh lấy đồ uống, không quay đầu lại hỏi:
"Muốn uống gì?
"Không cần ạ, em không uống, không khát. Nói xong liền liếm liếm môi, ra nhiều mồ hôi, lượng nước trong cơ thể không đủ, khát muốn nổ tung, động lực mỗi ngày tan làm chính là về khách sạn uống nước dừa. Trong lúc Chương Hướng Duy cúi đầu kéo vạt áo T -shirt, trước ngực rơi xuống một chai nước dừa. Chính là nhãn hiệu lâu năm mà cậu vẫn hay uống, bao bì nơi sản xuất không lệch đi đâu được. Chai nước lạnh thấm dần vào bên trong áo, Chương Hướng Duy rùng mình một cái, giãy giụa không nổi một phút liền cầm lấy."Cảm ơn.
"Hoắc Kham không nói gì, mở chai nước khoáng uống hai ngụm sau đó không đụng vào nữa."Thầy Hoắc, chuyện kia...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!