Edit: ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Giấy gói kẹo kia Chương Hướng Duy cũng biết, là kẹo đoàn phim phát cho, cậu ở trong phòng chán nên đem ra ăn, ăn xong vứt vỏ lung tung, không biết là vứt ở đâu.
Cũng không biết được gấp thành bông hoa nhỏ như thế nào.
Hắn gấp rất đẹp, mỗi bên mép cánh hoa đều mềm mại, không hề bị thô.
Còn người đàn ông gấp bông hoa nhỏ kia thì đã về phòng bên cạnh, nhưng lại để lại một dấu ấn ở trong tim cậu.
Dấu ấn đó màu sắc rực rỡ đẹp đẽ, giống như tờ giấy bọc kẹo kia.
Lặn lộn nửa ngày mới chụp được một tấm vừa ý.
[Ngủ ngon...]
Khoảng thời gian này có rất nhiều người nghị luận về cậu, không chỉ có mỗi bài viết ban nãy.
Hồi thi vào Học viện, giáo viên làm ban giám khảo cũng nói mặt cậu rất đẹp, nhưng cũng có điểm bất tiện.
Con đường diễn xuất dễ bị thu hẹp lại.
"Haiz"
Cậu nhất định phải diễn tốt phần hắc hóa phía sau của , để cho các đại lão trong giới nhìn thấy tiềm năng của mình, không để người ta nghĩ cậu chỉ có thể đóng vai bé ngoan.
Không biết hắn nằm trên giường như thế nào, nằm nghiêng hay nằm thẳng, có mặc quần áo ngủ không, có đi tiểu đêm không, có hay nghiến răng không, ngủ có ngáy không....!
Mấy câu hỏi lung tung cứ quanh quẩn trong đầu Chương Hướng Duy.
Cậu nên nói với người kia như thế nào đây, gọi mình là bạn nhỏ, nhưng đừng có coi cậu là trẻ con thật chứ, năm ngoái cậu đã thành niên rồi, dậy thì cực kì đầy đủ đấy.
Tuổi này khả năng kiềm chế không tốt lắm, tình cảm vừa cháy là sẽ cháy bừng bừng, chỉ cần một đốm lửa cũng có thể tạo thành hỏa hoạn.
Cậu còn là gay nữa, hormone nam tính là điểm trí mạng của cậu.
Hắn có cân nhắc đến khả năng sống chết của mình không?
Cân nhắc một chút xong, cậu cảm thấy không nên nghĩ nhiều nữa, tạm thời áp chế mớ suy nghĩ hỗn độn có có không không này lại, cất vào một chỗ đã...
Phòng bên cạnh, Hoắc Kham đang uống rượu vẽ tranh.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh một thiếu niên mặc trường sam thời Dân quốc màu xám, đẹp đẽ lộng lẫy như một khối ngọc thượng đẳng.
Trên siêu thoại cũng có rất nhiều người vẽ, vẽ theo phái tả thực, hay giống như phim hoạt hình, vẽ tranh thủy mặc, đen trắng, rất nhiều phong cách khác nhau.
Còn kiểu Hoắc Kham vẽ hoàn toàn khác biệt, hắn dùng tranh vẽ bằng bút mực, trực tiếp vẽ luôn bản thảo, lúc vẽ dáng vẻ của hắn trở nên thong dong trầm ổn.
Trên giấy là một người có tay có chân, tóc ngắn, là nam, trên mặt cũng có đủ ngũ quan, đôi mắt vừa to vừa tròn, lấp lánh hữu thần.
Thế nhưng không thể nào nhìn ra đây là thiếu niên họ Chương, tên Hướng Duy.
Thầy Hoắc cũng không nản lòng, đâu phải ai sinh ra cũng biết vẽ đâu, phải học từng chút từng chút một, hắn nhấp một ngụm rượu đỏ, lật giấy tiếp tục vẽ.
Lại phân tâm mà nghĩ đến chuyện khác, bông hoa của hắn gấp chắc là không bị ném vào sọt rác đâu nhỉ, tương lai càng ngày càng đáng mong chờ.
Mỗi tội phòng trong khách sạn không có giường đôi, tiếc ghê...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!