Chương 12: (Vô Đề)

Edit:   ( Nhất Thanh )

Beta: Lê

Hoắc Kham trầm mặc.

"Thầy Hoắc ơi?

"Hoắc Kham khoác tay lên vai đứa nhỏ vỗ vỗ hai lần."Nghe nói đêm nay cậu có cảnh, tôi ở khách sạn rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới xem thửEm chưa quay cảnh mưa bao giờ", cậu vò vò lỗ tai.

"Không biết có thể diễn tốt hay không"

Trước mắt Hoắc Kham hiện lên ánh mắt vừa nãy của đứa nhỏ, lông mày dựng đứng, em đối với nhân vật nghiêm túc chăm chú như vậy, sao mà không quay được, chỉ có tốt và hơn cả tốt thôi.

"Quay cảnh mưa, không có gánh nặng hình tượng là được

"Ánh mắt Chương Hướng Duy sáng lên."Vậy thì em không có, em không có gánh nặng hình tượng"

"Em không muốn bị định hình, có thể đột phá hình tượng của bản thân em chắc chắn đồng ý một trăm phần trăm, sau này mà có cơ hội, em còn muốn đóng nhân vật phản diện, tăng cân nè rồi hóa trang bị bỏng nè, vẽ cái bớt thật to nè, mang răng hô nè, gánh nặng hình tượng là cái gì chứ

"Khuôn mặt Hoắc Kham giật giật."Có ý nghĩ như này là rất tốtThầy Hoắc, thầy có thể giúp em khớp thoại một chút được không?"

Hoắc Kham gật đầu: "Chỉ đọc thoại, đừng đem theo cảm xúc, nếu không lúc quay thật sẽ không có đủ tinh thần"

"Ò ò òHoắc Kham:....

"Giết tui đi, đáng yêu quá... Một hai phút sau, Chương Hướng Duy ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt càng ngày càng hồng. Hoắc Kham diễn Lộ Thành lông mày chay thành chữ"xuyên

", toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm. *Chữ Xuyên: Mới vừa nói xong mấy từ, đằng sau còn một đoạn chưa nói, nước mắt đã rơi xuống lã chã."Thầy Hoắc ơi, em muốn nói cho xong thoại, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống rồi

"Hoắc Kham nhìn thấy mà đau lòng, không nhịn được kéo đứa nhỏ đến trước mặt, ôm lấy đôi vai đang run rẩy của cậu."Cứ từ từ

"Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trần Hương Hương vèo một cái lùi lại ra ngoài."... Xin lỗi, tôi đi nhầm, mọi người tiếp tục đi

"Một giây sau cửa lại mở ra. Trần Hương Hương bình tĩnh tiến vào."Thầy Hoắc, Tiểu Duy em ấy...

"Hoắc Kham nâng mi mắt. Trần Hương Hương ngậm miệng. Hoắc Kham vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, hơi cong eo, tựa như chỉ cần một khắc sau sẽ hôn lên đỉnh đầu cậu. Trần Hương Hương hãi hùng khiếp vía, không dám thở mạnh. Hoắc Kham lạnh nhạt nghiêng mặt sang bên:"Bảo Tiểu Lý sang trang điểm lại cho cậu ấy"

"Em đi liền đây ạ

"Trần Hương Hương ra khỏi phòng, bước chân dần dần chậm lại, không bình tĩnh nổi nữa, trong lòng đồng thời vang lên hai âm thanh, rống to giống như bị điên. Không bình thường, có uẩn khúc. Đường! Đường! Đường!* *Đường ở đây ý chỉ cp có hint, fan cp soi ra hint thì gọi là ăn đường. Lẽ nào giống như cô vẫn nghĩ, vậy phải làm sao bây giờ, thiên hạ đại loạn mất. Đường! Đường! Đường! Đạo đức nghề nghiệp cùng với bản năng cắn đường của fan cp đánh nhau tơi bời, cô khổ quá mà..."Tiểu Chương, lát nữa cháu bắt đầu từ kia đi ra

"Đạo diễn Vương chỉ vào cái ngõ cách đó không xa."Lúc máy quay đầu tiên đưa đến, cháu phải cắt đứt túi máu trong miệng, máy quay của thầy Trương ấy, trong lòng cháu phải có tính toán...

"Mưa rất lớn, hạt mưa không ngừng rơi trên mái nhà thành phố điện ảnh, nơi đã cho ra không biết bao nhiêu tác phẩm ưu tú, rơi trên sàn lát đá vang lên tiếng ầm ầm. Nhân viên công tác đều mặc áo mưa đứng xuyên dưới màn mưa, qua lại bận rộn. Đạo diễn Vương hi vọng cảnh này có thể quay xong lúc mười hai giờ đêm."....

"Ô kê... Trần Hương Hương che ô đứng ở phim trường chờ đợi, đạo diễn Vương hô cut một cái, cô liền đem theo khăn giấy với nước ấm chạy tới. Trên đầu và trên người Chương Hướng Duy không ngừng nhỏ nước, đồ diễn ướt nhẹp nặng trịch dính trên người, da dẻ vì ngâm nước mà nhăn hết lại. Quay nội cảnh hay ngoại cảnh mỗi cái đều có cách hành hạ khác nhau, đi đóng phim sao mà khổ quá."Tiểu Duy, trang điểm của em bị trôi hết rồi, vành mắt đen sì

"Trần Hương Hương đóng nắp bình nước lại."Vào trong xe để chị Trương dặm lại cho emTrang điểm cần thiết cho cảnh vừa rồi đã vẽ xong rồi, cảnh sau hẵng để cho chị Trương vẽ lại"

Một đoạn phim chia thành bốn cảnh quay, cảnh hồn bay phách lạc, cảnh ra vẻ thần kinh, cảnh trở nên điên cuồng, cuối cùng mới là cảnh hắc hóa, đạo diễn Vương muốn làm liền một mạch, chỉ quay một lần xong, thế nhưng lại yêu cầu rất nghiêm khắc.

Khóc không đúng.

Bước chân quá nhiều, góc độ không đúng.

Khóc quá nhiều.

Cảm xúc cũng bị quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!