Chương 21: Mèo si quấn

Edit: Yuu.

"Viết xong?" Thình lình vang lên tiếng nói của nam nhân.

Du Nhiên mờ mịt ngẩng đầu, lại phát hiện Cố Khải đang đứng tại bên cạnh cô, "Tại sao không đi quay phim?"

"Thời gian nghỉ ngơi." Cố Khải nhàn nhạt nói, " Cô viết quá chuyên chú."

Du Nhiên cười sự bất đắc dĩ, "Quen rồi." Một khi nghiêm túc liền sẽ hoàn toàn không biết sự gì nữa, rốt cuộc không thể chú ý đến cái khác.

"Nghe nói Cao Oánh đã mua kịch bản?" Cố Khải đưa ra một chồng giấy, "Giúp tôi xem một chút, phần này thế nào?"

Du Nhiên nháy nháy mắt, "Anh viết?"

"Ân." Cố Khải gật đầu.

Mang theo một chút hiếu kì, Du Nhiên tiếp nhận, sau đó lật xem.

Kịch bản tên là "Mèo báo ân".

Ngày nào đó, mèo bị con chó lang thang đuổi theo, ai ngờ một cái không có chú ý, chạy vào ngõ cụt, không trốn thoát được. Đang lúc mèo cảm thấy mình sẽ xong đời, nam chính kịp thời xuất hiện.

Không đầy một lát, đám chó lang thang bị dọa đuổi phải chạy đi, nam chính cười cùng mèo nói tạm biệt. Nụ cười khuynh quốc khuynh thành làm mèo si mê.

Vì si mê mà mèo mất hết tâm trí, không tự chủ được đi theo nam chính về nhà. Đến cửa nhà, nam chính phát hiện thân ảnh của mèo nhỏ, tiếc nuối nói cho nó biết, trong nhà không thể nuôi mèo, cho nên không có cách nào thu dưỡng nó.

Nghe vậy, mèo thương tâm cực kỳ.

Nhưng là một hoa si vừa gặp đã yêu nam chính. Mèo nhỏ tuyệt không dễ dàng nhận thua! Từ ngày đó trở đi, nam chính mỗi ngày mở cửa, liền sẽ phát hiện cửa nhà thả chuột chết, hoặc là rắn, hoặc là chim sẻ.

Mà mèo kiểu gì cũng sẽ xấu hổ đứng ở một bên, chờ được nam chính khen ngợi.

Nam chính nhiều lần sờ lấy đầu mèo giáo dục nó, "Đừng đem đến đây nữa, giữ lại cho mình ăn đo."

Nhưng là mèo vẫn không thay đổi.

Một lúc sau, nam chính đành phải theo nó đi ra ngoài dạo.

Mèo cảm thấy mình phải khổ cực nuôi cả gia đình, thành công nuôi nấng một con người, trong lòng đặc biệt kiêu ngạo. Nhưng dần dần, nó phát giác được không thích hợp.

Mặc dù nm chính sẽ rất ôn nhu sờ đầu, nhưng là nam chính cũng không không có ôm mèo.

Dù cho mỗi lần mèo đem lễ vật đến đều nhận, thế nhưng là trên mặt của hắn không có nụ cười.

Nó cố gắng đi săn như vậy, cũng không thể cùng con người ở cùng một chỗ.

Nghĩ rõ ràng như vậy mèo phi thường uể oải, rũ cụp lấy cái đuôi. Đưa nhiều thêm chút đồ ăn, hắn có thể hay không càng vui vẻ hơn?

Ôm ý nghĩ như vậy, mèo càng thêm cố gắng đi săn, cơ hồ không có thời gian giải trí. Sáng sớm ngày thứ hai, nó đem càng nhiều đồ ăn chất đống tại trước cửa nhà nam chính, sau đó vụиɠ ŧяộʍ trốn đi.

"Thật là, tên kia lại đưa chuột chết tới." Nam chính mở cửa, phát hiện một đống chuột, lập tức dở khóc dở cười.

Lại không có cao hứng... Mèo thò đầu ra nhìn ra rồi kết luận, nội tâm rất mất mát.

Ngày thứ ba, nam chính một bên nghĩ linh tinh, "Dù sao bất kể nói thế nào, khẳng định sẽ lại đưa chuột, rắn đến đây đi?" Một bên mở cửa.

Ai ngờ cổng sạch sẽ, cái gì cũng không có. Nam chính lập tức sửng sốt.

Hàng xóm nói, "Đang tìm con mèo mỗi ngày đều mang đồ ăn tới sao? Nó ngày hôm nay không tới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!