Chương 1: Lỡ thành công thì sao?

Edit: Simi

Hứa Du Nhiên, sinh viên đại học năm thứ tư chuyên ngành biên kịch sân khấu điện ảnh, sẽ tốt nghiệp vào tháng bảy năm nay.

Vừa nghĩ đến tốt nghiệp nghĩa là sẽ thất nghiệp, cô không nhịn được lại ủ rũ đứng dậy.

"Biên kịch nào mới bước ra ngoài xã hội cũng đều vậy cả, tìm công việc đàng hoàng còn khó hơn cả lên trời." Các bạn cùng phòng tôi một câu, cậu một câu tán gẫu với nhau.

"Mặc dù ngưỡng cửa để được ra mắt khá thấp, nhưng cũng khó để tụi mình tạo ra sự khác biệt, với lại tớ cũng không biết khi nào mình mới có thể pha trộn dấu ấn cá nhân của mình vào trong tác phẩm nữa."

"Không tiếng tăm, không người quen, không có lý do để người khác liếc mắt đến mình. Thôi, hết khổ là tốt rồi. Chỉ có một số ít người mới có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp, vậy cũng kiếm được chút ít tiền rồi."

"Tớ sợ tớ sẽ chết đói trước khi hết khổ mất." Tâm trạng của Du Nhiên trầm trọng dần.

Bạn cùng phòng Giáp còn phiền muộn nhiều hơn, "Thảm hại hơn nữa là, không phải cứ có tài hoa là có thể đứng đầu. Tớ nghe nói, năm ngoái có một học trưởng rất tài năng, một mình viết nên một tuyệt tác. Kết quả là sau khi tác phẩm hoàn thành, một đám người bước ra nhận sự tán thưởng, nói rằng đó là thành quả của cả nhóm. Nhưng ngoại trừ điền tên vào phần biên kịch, mấy người đó chẳng làm gì cả."

"Chuyện như vậy cũng không hiếm thấy lắm." Bạn cùng phòng Ất cười gằn, "có thể viết tên mình vào cột biên kịch đã rất tốt rồi. Mấy cậu có biết XXX ở lớp kế bên không? Vắt hết óc để viết một kịch bản, kết quả bị mưu hại, kịch bản trực tiếp biến thành của người khác. Cái tên đó lừa đời lấy tiếng được cả danh và lợi, còn bản thân tác giả lại chẳng được gì cả."

Bạn cùng phòng Bính chân thành nói, "Bởi vậy nên tụi mình phải nỗ lực trèo lên cao. Tiếng tăm lớn, fan nhiều, người khác mới không dám leo lên đầu mình ngồi. Ở giai đoạn người mới này chính là chữ "KHỔ BỨC" viết in hoa cực lớn đó."

Tóm lại, Du Nhiên luôn có cảm giác mình đã chọn sai chuyên ngành rồi, tiền đồ đặc biệt ảm đạm tăm tối.

"Mà thôi, cũng đừng lo lắng quá, có lẽ là tại người ta không có ấn tượng gì với tác phẩm của tớ thôi." Bạn cùng phòng Giáp nửa đùa nửa thật nói, "Tác phẩm kinh diễm mới có người cướp, chứ căn bản mấy tác phẩm bình thường cũng chẳng có ai quan tâm đâu. Dù gì tụi mình cũng có thể đổi nghề, tóm lại có tay có chân sẽ không thể chết đói được."

Cô ấy nói nghe thật nhẹ nhàng làm sao.

Du Nhiên nghi hoặc nói thẳng, "Nếu cậu đổi nghề, chẳng phải là phí mất bốn năm học đại học sao?

Bạn cùng phòng Giáp lúc này quay lại liếc cô một cái, "Đầu óc cậu giỏi như vậy, sợ gì chứ? Tớ nhìn đi nhìn lại thì, trong bốn đứa tụi mình thì cậu là người có khả năng nhất đó."

Bạn cùng phòng Ất, bạn cùng phòng Bính gật đầu liên tục.

Du Nhiên á khẩu không trả lời được, không hiểu tại sao mấy người bạn này lại có lòng tin đối với cô như thế.Tháng Ba, gió xuân ấm áp, khí trời nắng ráo sáng sủa.

Nhưng vừa nghĩ tới đây là học kì cuối cùng của thời đại học, Hứa Du Nhiên làm gì cũng không cao hứng nổi.

"Cậu tìm được việc chưa?" Bạn tốt của cô, Chu Khả Tâm, hỏi dò.

"Không tiếng tăm, không tác phẩm, không ai muốn." Du Nhiên tổng kết ngắn gọn tình cảnh thê thảm của mình, sau đó hỏi ngược lại, "Còn cậu thì sao?"

"Diễn nhóm, nhân vật quần chúng nhiều lắm, một chút cơ hội tốt hơn hoàn toàn không có." Chu Khả Tâm nhún vai.

Cô bạn học chuyên ngành diễn viên, năm nay là năm thứ tư, và giống như cô cũng sắp đối mặt với cảnh thất nghiệp tiến thoái lưỡng nan.

"Trong khi những diễn viên hàng đầu động một tí là được mấy trăm, mấy ngàn vạn, còn những diễn viên tuyến dưới cùng thường chỉ được ba ngàn hàng tháng. Hơn nữa công việc cũng không ổn định, càng già thì càng không có người muốn. Chu Khả Tâm thở dài, "Nói cách khác, lúc còn trẻ thì hồ đồ không nhấc đầu lên được, đời này cơ bản là tiêu rồi."

Du Nhiên vỗ vỗ vai bạn mình như một sự an ủi trong im lặng.

Ai ngờ Chu Khả Tâm lại rất lạc quan, dõng dạc nói, "Sợ gì chứ? Lúc còn trẻ cũng nên xông pha một lần! Tớ tự đặt mục tiêu cho mình trước, ba năm mà không kiếm nổi vị trí tuyến số hai, tớ sẽ đổi nghề."

"Vậy thì chúc cậu may mắn." Du Nhiên thật tâm nói, mặc kệ thế nào, ít nhất cô ấy cũng can đảm nói ra.

Bỗng nhiên, Chu Khả Tâm kề sát người lại, nói một cách vô cùng thần bí, "Tớ có một ý tưởng khá táo bạo, hay là chúng ta tập hợp một nhóm các sinh viên để làm phim chiếu mạng đi?"

Phim chiếu mạng? Du Nhiên giật mình.

Mấy năm gần đây, thể loại phim tự sản xuất rồi chiếu mạng này đang rất thịnh hành.

Đối với mấy trang web xem video trực tuyến này mà nói, chỉ cần khâu kịch bản thể hiện xuất sắc, có phí quảng cáo, phí hội viên, phí nội dung VIP, cùng với khai phá phát triển tác phẩm, cũng đủ để cho các trang web thu lại lợi nhuận lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!