Chương 70: Ngoại truyện 6 (2)

Với năng lực của Bạch Hiêu, cô không hề kinh ngạc khi anh tìm thấy mình nhanh như vậy, điều cô bất ngờ chính là, rõ ràng người tức giận là cô, Bạch Hiêu ngược lại là dáng vẻ nổi giận đùng đùng.

Gương mặt lạnh lùng, nắm lấy tay cầm ly rượu của cô, không cho cô uống.

"Buông tay!"

"Không buông." Bạch Hiêu nắm lấy tay cô, nói: "Về nhà với anh."

"Ai về nhà với anh, anh buông tay cho tôi!"

Tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, khắp nơi đều là người, mặc dù vị trí của Dung Tích là hàng ghế dài ngăn cách đơn độc, nhưng bên cạnh vô tình hay cố ý mà rất nhiều nam nam nữ nữ đến gần phía bên này, vừa rồi lúc Bạch Hiêu đi vào liền thấy một người đàn ông muốn đến gần Dung Tích bên này.

Cho nên sắc mặt Bạch Hiêu vào giờ phút này rất khó coi, hoàn toàn là bởi vì những người muốn tới gần Dung Tích kia.

Anh đương nhiên sẽ không nổi giận với Dung Tích, chỉ là bây giờ Dung Tích uống rượu, vừa phát cáu lên, dỗ cũng dỗ không được.

Lúc ấy bên cạnh Dung Tích còn có hai người bạn là nam, vừa thấy thế này nhanh chóng muốn khuyên, kết quả còn chưa mở miệng đã bị một ánh mắt của Bạch Hiêu dọa cho ngậm miệng.

Khí thế của Bạch Hiêu vốn dĩ không bình thường, người bạn này của Dung Tích quan hệ với cô cũng không tệ lắm, hoặc nhiều hoặc ít biết được một chút gia thế của anh, đành phải vừa lui ra phía sau vừa cười làm lành: "Hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh." Nói xong liền chạy mất.

Dung Tích hất tay của anh ra: "Ai nói chuyện với anh ta."

Bạch Hiêu nhìn cô một hồi, thở dài một hơi, không nói hai lời trực tiếp chặn ngang ôm cô, xoay người rời đi.

Trên đường đi người trông thấy một màn này đều điên cuồng huýt sáo vỗ tay, rõ ràng là xem bọn họ thành cặp đôi yêu nhau đang giận dỗi.

"Mỹ nữ, người đàn ông của cô đẹp trai quá đi!"

Dung Tích giãy giụa cũng vô dụng, tức giận đến mặt đỏ rần.

Mãi đến khi một mạch đi ra khỏi quán bar, đến trước xe Bạch Hiêu buông cô ra.

Bạch Hiêu mới phát hiện ra trong mắt Dung Tích tất cả đều là nước mắt, mắt và mũi đều hồng hồng, cô như vậy có vẻ cực kỳ yếu đuối.

Sắc mặt Bạch Hiêu lúc này liền thay đổi, tay chân luống cuống muốn lau nước mắt cho cô, lại không dám chạm vào cô: "Đừng, em đừng khóc… là anh sai rồi, anh xin lỗi em được không?"

Tính cách Dung Tích luôn bình tĩnh lại lạnh nhạt, tính khí lại mạnh hơn, gần như chưa từng rơi nước mắt trước mặt người ngoài, lúc này rõ ràng là không đè nén nổi nữa, oa một tiếng khóc lên.

"Tôi làm sai điều gì chứ? Chẳng phải là tâm tình tôi không tốt muốn uống một chút rượu sao? Ông nội tôi đều không quản tôi, anh quản tôi làm gì? Anh là gì của tôi!"

Cô khóc như đứa trẻ, rõ ràng là tức giận, trong giọng nói lại tràn đầy sự tủi thân yếu ớt, bả vai cũng hơi run rẩy.

Trái tim Bạch Hiêu đều sắp tan vỡ rồi, hạ thấp giọng dỗ cô: "Đều là lỗi của anh, em đừng khóc… em đánh anh đi."

Anh nói xong liền cầm lấy tay của cô đánh lên người mình, tay Dung Tích chạm vào cơ thể cứng rắn của anh, lúc này rụt lại: "Ai muốn đánh anh, tôi còn ngại tay đau đấy!"

Bạch Hiêu thận trọng nắm chặt tay của cô, đặt trong lòng bàn tay khẽ xoa: "Anh xin lỗi, em đừng khóc, em muốn thế nào em nói đi, anh đều đồng ý với em."

Nhìn ánh mắt thận trọng của anh, trong lòng Dung Tích mềm nhũn đi một chút.

Người đàn ông này, luôn không biết biểu đạt tình cảm của mình, cho dù là đối mặt với em gái thân nhất của mình cũng gần như làm nhiều hơn nói.

Anh dỗ cô như vậy, Dung Tích nào còn có thể giận?

Thật ra, cô cũng không chỉ giận anh, nhiều hơn vẫn là giận chính mình.

"Em nói cái gì anh cũng đồng ý?"

Bạch Hiêu gật gật đầu: "Đều đồng ý với em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!