Lúc Khang Văn Trạch bưng cà phê từ phòng trà nước ra thì nghe thấy mấy trợ lý nói chuyện.
"Ban nãy tôi xuống quán cà phê dưới lầu, hình như đã nhìn thấy mèo của chị Cindy."
Có người vừa nghe thì hưng phấn nói, "Ah! Chị Cindy lại mang Bánh Trôi đến hả?"
Khang Văn Trạch dừng bước chân.
"Không phải đâu, ở quán cà phê tôi nhìn thấy mấy cô gái vây quanh một con mèo ôm tới ôm lui, tôi tiến tới nhìn thử thì cực kỳ giống mèo của chị Cindy."
"Nghe nói hình như chị Cindy tặng Bánh Trôi cho người khác rồi…"
"Haizzz, vậy thì đáng thương quá, tôi thấy mấy cô gái đó rất ồn ào, Bánh Trôi còn nhỏ như vậy, lại là mèo Ragdoll thuần chủng, cần được cưng chiều, sớm biết chị Cindy muốn tặng người khác, tôi đã xin chị ấy cho tôi nuôi rồi…"
"Đúng vậy, có điều chị Ninh cũng đã suy xét cẩn thận rồi…"
Khang Văn Trạch như suy nghĩ điều gì đó bưng cà phê đi.
Lục Hàn Chi thấy Khang Văn Trạch bưng cà phê chậm chạp vẫn không đặt xuống bàn, "Sao vậy?"
"Xin lỗi, Lục tiên sinh." Khang Văn Trạch vội vàng buông cà phê trong tay xuống, do dự một chút rồi nói: "Ban nãy em nghe nói, hình như chị Ninh đã tặng Bánh Trôi cho người khác rồi."
Tay cầm cà phê của Lục Hàn Chi dừng một chút, nhìn cậu ta một cái: "Không nỡ à?"
"Đúng là khá không nỡ." Khang Văn Trạch thở dài, "Sau này có khả năng không được thấy nữa rồi…"
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, thu lại tâm tình nói: "Lục tiên sinh, sắp đến giờ rồi, em bảo tài xế lái xe đến đây."
Lúc Khang Văn Trạch và Lục Hàn Chi trong thang máy vừa lúc gặp được Giang Ninh.
Khang Văn Trạch nhìn sắc mặt cô ấy không tốt lắm: "Chị Ninh không thoải mái sao?"
Lông mày Giang Ninh hơi nhíu lại, "Không sao, tối hôm qua ngủ muộn quá."
Lục Hàn Chi nhàn nhạt hỏi: "Hối hận rồi?"
Giang Ninh sửng sốt, "Cái gì?"
Khang Văn Trạch ngược lại phản ứng kịp, nhỏ giọng gợi ý: "Nghe nói chị Ninh tặng Bánh Trôi cho người khác rồi."
Giang Ninh cười khổ lắc đầu: "Không đến mức hối hận, chỉ là khá không nỡ thôi."
Kỳ thật sau khi Giang Ninh tặng Bánh Trôi xong thật sự có chút hối hận, nhưng với tính cách của Giang Ninh, lời hối hận cô ấy sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng.
"Cô gái ôm Bánh Trôi đi còn là fans của cậu đấy." Giang Ninh cười nói: "Nếu như cô ấy chăm sóc tốt cho Bánh Trôi, ngược lại tôi thật sự phải giúp cô ấy xin một chữ ký của cậu rồi."
Lúc này Giang Ninh vẫn chỉ là có chút hối hận mà thôi, dù sao đó cũng là chuyện cô quyết định sau khi suy xét cẩn thận, không nỡ đi nữa cũng đã tặng đi rồi, song đợi đến khi cô bận rộn cả ngày về đến nhà, cởi giày vào cửa theo thói quen kêu một tiếng: "Bánh Trôi, mẹ về nhà rồi đây."
Trong phòng khách đã bật đèn, rất sáng nhưng trống trơn, không có chút âm thanh nào đáp lại cô.
Lúc này, Giang Ninh mới thật sự có cảm giác hối hận.
Trước không nói Bánh Trôi là bố cô tặng cho cô, riêng khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung cùng nhau thôi đã đủ khiến Giang Ninh nảy sinh tình cảm khó mà vứt bỏ với nó, loại cảm giác này người chưa nuôi thú cưng sẽ không hiểu, nếu như có một vật nhỏ lông lá đáng yêu, bạn vừa về nhà đã nhìn thấy gương mặt nhỏ đáng yêu của nó, lúc ra ngoài nó sẽ tiễn bạn, sẽ làm nũng yếu ớt, thỉnh thoảng tùy hứng mặc dù khiến bạn dở khóc dở cười nhưng bạn có thể cảm nhận được nó ỷ lại bạn, đó là thứ tình cảm không lẫn tạp chất, sự tín nhiệm độc nhất vô nhị.
Bạn có thể cảm thấy nó toàn tâm toàn ý yêu thương bạn, coi bạn thành người thân duy nhất.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chính tay tặng Bánh Trôi đi.
Giang Ninh độc thân nhiều năm, lại ở giới giải trí xông xáo tạo được một mảnh trời riêng, tự cho là tâm địa đã sớm luyện thành cứng rắn, khổ nữa mệt mỏi nữa về đến nhà cũng đã quen rồi, lúc này lại đột nhiên có chút không kiềm chế được, nhìn chỗ Bánh Trôi thích nằm bò nhất, hốc mắt có chút ẩm ướt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!