Một buổi sáng cuối tuần, Lục Hàn Chi hiếm thấy không đi làm, có thể cùng Bạch Du Du ngủ nướng thêm một lúc.
Thỉnh thoảng Bạch Du Du vẽ manga muộn sẽ thức đêm, nhưng nhiều nhất là thức đến mười hai giờ, cô liền bị Lục Hàn Chi gọi đi ngủ, Bạch Du Du lúc nào cũng ngoài miệng thì đáp lời, nhưng nếu trễ thêm một lúc nữa thì sẽ bị Lục Hàn Chi trực tiếp chặn ngang ôm lấy, ôm về giường trong phòng ngủ, để cô đi ngủ.
Hiện tại thân thể cô đã không suy yếu như trước kia nữa, nhưng Lục Hàn Chi vẫn rất chú ý đến sức khỏe thân thể của cô, mỗi ngày đến giờ cơm còn nhắc nhở cô ăn cơm đúng giờ, chuyện thức đêm đến rạng sáng như thế này anh sẽ không cho phép.
Một ngày trước Bạch Du Du lại vẽ tranh đến mười hai giờ, bị Lục Hàn Chi ôm về giường, trong chốc lát đã ngủ mất.
Chỉ có tật xấu tham ngủ này là vẫn giống như trước kia.
Đồng hồ sinh học của Lục Hàn Chi luôn rất đúng giờ, buổi sáng sau khi thức dậy, con mèo lười trong ngực còn đang ngủ.
Ngay cả cầm điện thoại kiểm tra mail cũng cẩn thận sợ đánh thức cô.
Mãi đến lúc sắp mười giờ, Bạch Du Du mới mơ màng tỉnh lại, theo thói quen cọ cọ bả vai Lục Hàn Chi: "Mấy giờ rồi?"
"Giờ cơm trưa vừa qua."
Bạch Du Du ồ một tiếng, sau một lúc lâu bỗng nhiên mở mắt ra: "Hôm nay anh không đến công ty?"
"Không đi, hôm nay là ngày nghỉ." Lục Hàn Chi buồn cười nói: "Hôm qua không phải là nói với em rồi à? Em còn nói muốn cùng anh ở nhà một ngày không ra ngoài."
Bạch Du Du gãi gãi đầu: "A… em quên mất, anh có muốn đi đâu không? Không ở nhà cũng không sao."
"Tạm thời thì không có, em thì sao?"
"Em cũng không có." Bạch Du Du buồn ngủ ngáp một cái, ôm lấy eo anh chôn đầu trên bả vai anh.
Bỗng nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên.
Bạch Du Du ở trong ngực anh không nhúc nhích, uể oải hỏi: "Điện thoại ai kêu vậy?"
"Của em." Lục Hàn Chi cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua: "Cuộc gọi của Dung Tích."
Bạch Du Du vừa nghe là Dung Tích gọi, đưa tay nhận lấy: "Tiểu Tích?"
"Du Du, chị có chuyện muốn nói với em." Giọng nói của Dung Tích mơ hồ mang theo ý cười.
"Chuyện gì?"
"Em đoán thử xem?"
Bạch Du Du suy nghĩ một chút nói: "Cửa hàng có chuyện gì sao? Cần em đến hỗ trợ?"
"Không phải."
"Nhớ em, muốn em đến tìm chị chơi?" Bạch Du Du cười nói.
"Cũng không phải."
"... Không phải là anh trai em bị thương chứ?"
Nghe không giống, Dung Tích hình như rất vui vẻ, nhưng trong lúc nhất thời Bạch Du Du cũng không đoán ra được rốt cuộc là chuyện gì.
"Không có, nhưng có một chút liên quan đến anh trai em."
Có liên quan đến anh trai mình? Giọng điệu lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là…
Bạch Du Du mở to hai mắt, kích động ngồi dậy: "Anh trai em tỏ tình với chị rồi? Hai người yêu nhau rồi? Đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!