Chương 66: Ngoại truyện 3

Lục Hàn Chi đã từng nói, nếu như cô biến thành mèo con thì nhất định phải ở bên cạnh anh, không thể chạy lung tung.

Lúc Lục Hàn Chi về đến nhà tìm cô, cô vốn dĩ còn đang trèo lên trèo xuống trên cây cào móng mèo, lại chui lung tung khắp nơi, cuối cùng chui vào góc trong tủ quần áo nằm một hồi, không nghĩ tới cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, mãi đến khi nghe thấy anh gọi điện thoại mới tỉnh lại.

Nghe thấy giọng nói của Lục Hàn Chi, Bạch Du Du không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.

Anh đã tìm cô được một lúc rồi, Bạch Du Du sợ anh lo lắng cho mình, lại không dám cứ như vậy mà đi ra ngoài, thế là thận trọng cào cào cánh cửa tủ.

Lục Hàn Chi đi tới, kéo tủ quần áo ra trông thấy cô, ánh mắt lúc này mới thả lỏng.

Bạch Du Du vô cùng đáng thương mà nhìn anh, vốn dĩ muốn nhào vào ngực anh bán manh, đột nhiên lại nổi lên lòng ham chơi, thế là nhân lúc anh khom người, cô nhanh chân từ bên chân anh chạy ra ngoài.

Lục Hàn Chi luôn cùng cô chơi đến tối, mãi đến khi mệt rồi mới ôm cô lên giường đi ngủ.

Bạch Du Du lại không ngủ, đến nửa đêm lại vụng trộm chui vào chăn của anh, khôi phục lại hình người.

Mãi đến lúc ngủ mất, Lục Hàn Chi đột nhiên hỏi cô: "Chơi vui không?"

Bạch Du Du gật gật đầu, lẩm bẩm một tiếng, nặng nề ngủ thiếp đi…

Trong giấc mơ Bạch Du Du mơ mơ màng màng vẫn tưởng rằng mình là mèo con, bất tri bất giác cuộn thành một đoàn trong ngực Lục Hàn Chi, lúc tỉnh lại thì mơ màng hé miệng, ngáp một cái, lại theo bản năng mà meo một tiếng.

Ngay sau đó cô liền nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du: "..."

Cô vừa làm cái gì vậy? Meo sao? Là meo một tiếng sao?

Bạch Du Du lập tức liền tỉnh táo lại, xấu hổ giận dữ nói: "Không biến thành mèo nữa!"

Lục Hàn Chi vẫn cười không ngừng, thấy khuôn mặt Bạch Du Du đều đỏ rần rồi, đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn ướt sũng, tức giận nhìn anh chằm chằm.

"Em muốn biến thì biến." Lục Hàn Chi ôm cô vào lòng: "Chỉ cần ở nơi anh có thể nhìn thấy là được."

"... Ừm."

Buổi chiều Bạch Du Du đến cửa hàng của Dung Tích, Dung Tích vừa nhìn thấy cô liền ríu rít cười không ngừng: "Cô gái nhỏ tắm trong bể tình."

Bạch Du Du làm ra vẻ như nghe không hiểu.

Dung Tích đưa tay kéo cổ áo cô một cái, nhìn thấy dấu vết mờ ám trên cổ cô, cười nói: "Xem ra đêm qua bị trừng phạt không nhẹ?"

Bạch Du Du vội vàng lấy cổ áo che khuất cổ của mình: "Anh ấy cũng không tức giận chút nào."

"Đúng vậy, anh ta nào có nỡ giận, thương em còn không kịp đấy." Dung Tích lắc đầu: "Tất cả số thức ăn cho chó trong cửa hàng chị cộng lại cũng không nhiều bằng lượng em và Lục Hàn Chi phát đâu."

Sự dung túng của Lục Hàn Chi đối với cô vợ mèo con của anh đã đến trình độ khiến Dung Tích cảm thấy nhìn mà than thở.

Mặc kệ Bạch Du Du muốn làm gì, Lục Hàn Chi đều sẽ ủng hộ vô điều kiện, mặc kệ cô có làm loạn như thế nào, Lục Hàn Chi nhiều nhất chỉ bất đắc dĩ cười cười, không hề tức giận một chút nào.

Đương nhiên, với tính cách mềm mại ngoan ngoãn của Bạch Du Du, cô cũng sẽ không quá làm loạn, cùng lắm là cáu kỉnh một tí, cũng chỉ khiến người ta cảm thấy thú vị.

Bạch Du Du nói: "Chị và anh trai em vẫn chưa xác định quan hệ?"

"Anh ấy à." Dung Tích hừ một tiếng: "Chính là cái đầu gỗ."

"Anh trai em mới không phải là đầu gỗ đâu." Bạch Du Du nghiêm tú nói: "Thật ra anh ấy vô cùng vô cùng vô cùng quan tâm chị, hẳn là chị có thể cảm nhận được nhỉ?"

Dung Tích khe khẽ thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!