Bạch Du Du lo lắng bất an ngồi trên ghế sô pha. Nhìn Lục Hàn Chi mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo. Ngay sau dó nghe thấy một tiếng rầm.
Cửa được mở ra. Thân hình cao lớn của Bạch Hiêu xuất hiện ở cửa.
"Anh trai?" Bạch Du Du vừa mừng vừa sợ.
"Du Du!"
Bạch Hiêu vừa muốn đi về phía em gái mình, thì Lục Hàn Chi đã đứng chắn trước người Bạch Du Du.
Anh khoác chiếc áo khoác trong tay cho cô rồi quay người lại nhìn Bạch Hiêu.
"Anh là ai?"
Bạch Hiêu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tôi là Bạch Hiêu. Lục tiên sinh, trước đó cậu và tôi đã từng gặp nhau."
Hắn không muốn động thủ trước mặt Bạch Du Du. Hắn cũng biết cô không muốn thấy hắn và Lục Hàn Chi đánh nhau.
Bạch Du Du bị Lục Hàn Chi chặn lại, cô nhón chân lên cũng không thể nhìn thấy Bạch Hiêu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy.
"Cô gái sau lưng cậu là em gái của tôi." Bạch Hiêu chậm rãi nói: "Tôi tới đây để đưa cô ấy đi."
Trong nháy mắt, không khí như đông cứng lại.
Ngay cả bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.
"Hình như anh đã quên, đây là nhà của tôi." Gương mặt Lục Hàn Chi như được một lớp băng mỏng bao phủ: "Tôi cho phép anh vào sao?
"... Thực xin lỗi, là tôi quá nóng lòng." Bạch Hiêu chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Anh ấy có thể nhìn thấy tình hình hiện tại của Bạch Du Du rất không tốt. Anh ấy không muốn lại để cho cô sợ hãi nữa.
"Anh là anh trai của cô ấy?"
"Đúng vậy."
Lục Hàn Chi quay đầu lại nhìn Bạch Du Du đứng phía sau. Lỗ tai của Bạch Du Du run lên, vội vàng nói: "Anh ấy, anh ấy là anh trai của em."
"Thật không?" Lục Hàn Chi bình tĩnh hỏi: "Anh ta cũng là mèo?
Bạch Du Du trợn to hai mắt, vừa muốn cự tuyệt, lại nghe Bạch Hiêu nói: "Đương nhiên không phải, tôi là người!"
Hắn liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Du Du ở phía sau lưng Lục Hàn Chi, đôi mắt đỏ hoe. Hắn nhanh chóng nói: "Du Du, mặc kệ em biến thành mèo hay thành người thì em đều là em gái của anh. Đừng sợ."
Bạch Du Du lắc đầu. "Em không sao. Anh trai, anh đừng lo lắng."
Cô chỉ là nhớ đến cảnh tượng mình mơ thấy lúc nãy. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thật sự là ký ức lúc cô sắp chết.
Lục Hàn Chi khẽ cau mày.
Tình hình hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng mà có một việc anh chắc chắn --
Trước khi biết chuyện gì đang xảy ra, anh sẽ không cho phép người trước mặt mang cô gái này đi, cho dù anh ta nói mình là anh trai của cô.
"Du Du, đừng sợ, lại đây với anh trai." Bạch Hiêu đưa tay về phía Bạch Du Du, cảnh giác nhìn Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du do dự một lúc, đi về phía Bạch Hiêu.
Nhưng mà ngay khi cô vừa động, Lục Hàn Chi đã nắm lấy cánh tay cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!