Chương 40: (Vô Đề)

Đây hoàn toàn là hành vi khẩn thiết theo bản năng của Bạch Du Du. Chờ đến khi cô phản ứng kịp mình đã làm gì, cô cũng ngây dại.

Lục Hàn Chi nheo mắt lại.

Bạch Du Du lo lắng, nhịp tim không ngừng đập nhanh, đầu óc có chút hỗn loạn.

-

- Lục Hàn Chi sẽ nghĩ cô như thế nào? Hẳn là nghĩ rằng cô hồ đồ tùy hứng đúng không? Dù sao thì ngày thường cô cũng thường chơi với anh như thế này.

"Đến đây." Lục Hàn Chi nói.

Bạch Du Du do dự một lúc, kêu meo meo với anh, sợ hãi lùi về phía sau.

Lục Hàn Chi hướng về phía cô vẫy vẫy tay, thấp giọng nói: "Lại đây."

Bạch Du Du vẫn bất động đứng đó, không nhúc nhích.

Lục Hàn Chi thở dài, nhẹ giọng nói: "Anh không uống, ngoan, lại đây."

Bạch Du Du do dự một chút, chậm rãi bước tới.

Lục Hàn Chi bế cô lên đặt lên người anh như thường lệ, chậm rãi vu. ốt ve lưng cô.

Bạch Du Du cuộn tròn người lại, không dám nhìn anh.

Một lúc sau, Lục Hàn Chi với lấy chai thuốc, nhẹ nói: "Gần đây bị cảm."

Gì?

Bạch Du Du đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên lọ thuốc thực sự có ghi thuốc cảm.

Lục Hàn Chi đặt thuốc sang một bên, cong khóe môi: "Có điều từ khi em trở về, bệnh gì cũng tốt lên."

Bạch Du Du: "..."

Xin lỗi, cô sai rồi, Lục đại ảnh đế, đừng dọa mèo con sợ, được không?

"... Ngủ đi."

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lục Hàn Chi, trái tim căng thẳng của Bạch Du Du từ từ bình tĩnh trở lại. Cô giống như bị thôi miên, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngược lại rất lâu sau Lục Hàn Chi vẫn chưa ngủ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhìn chú mèo con đang say ngủ, đôi mắt tĩnh lặng không thấy đáy.

Ngày hôm sau Bạch Du Du vừa tỉnh dậy, mơ mơ màng màng được Lục Hàn Chi mặc áo cho cô. Thời tiết ngày càng lạnh, không biết có phải là do sự thay đổi từ người thành mèo hay không, mà Bạch Du Du cảm thấy cơ thể cô đặc biệt nhạy cảm và yếu ớt hơn, mặc xong quần áo thì thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Bạch Du Du mở to mắt nhìn Lục Hàn Chi, không ngừng vẫy đuôi nhìn anh.

Hôm nay có thể làm vật trang sức mèo treo trên người anh không?

Lục Hàn Chi suy nghĩ một chút, bế cô lên, sửa sang chuông trên cổ cô, nói: "Hôm nay anh đưa em đi, nhưng phải ngoan ngoãn."

Bạch Du Du chớp mắt.

Sau kinh hách ngày hôm qua, cô không dám thản nhiên đáp lại.

Lục Hàn Chi mỉm cười nhìn cô, trong mắt phản chiếu hình ảnh mèo con lén lén lút lút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!