Chương 39: (Vô Đề)

Rõ ràng là tính chiếm hữu của Lục Hàn Chi không muốn nhìn thấy người khác chạm vào mèo con của mình.

Thẩm Kha bỗng nhiên cảm thấy mình giống như kẻ xấu ác ý ăn trộm mèo.

"... Cô ấy không sợ tôi, tôi rất dịu dàng." Thẩm Kha cười nháy mắt với Bạch Du Du, nói: "Có đúng không, Bánh Trôi nhỏ?

Bạch Du Du nhìn Lục Hàn Chi, thận trọng kêu một tiếng meo.

Mặt Lục Hàn Chi không biểu tình, đưa tay lên xoa đầu Bạch Du Du.

Đôi mắt của Bạch Du Du bị che bởi bàn tay của anh. Đột nhiên cô không nhìn thấy gì nữa, cô vươn bàn chân ra và cào vào lòng bàn tay anh.

Bàn tay Lục Hàn Chi khẽ động, bọc lấy luôn cả móng vuốt của cô.

"Cậu quá mức bảo vệ cô ấy rồi." Thẩm Kha thi hồi nụ cười trên mặt, nhìn Lục Hàn Chi nói: "Cậu đã từng nghĩ đến việc một con mèo có thể sống được bao lâu chưa? Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ rời xa cậu. Mặc dù tôi không thể trị bệnh cho động vật, nhưng tôi có thể thấy rằng cô ấy yếu ớt hơn so với những con mèo Ragdoll bình thường. E là không biết đến lúc nào, cô ấy sẽ... "

"Thẩm Kha!" Lục Hàn Chi lạnh lùng ngắt lời anh ta.

"Tôi hiểu những gì cậu nói."

"Meo..." Mèo con trong lòng Lục Hàn Chi bất an kêu lên.

Lục Hàn Chi vuốt đầu cô, bình tĩnh nói: "Em ấy có thể sống được bao lâu, tôi liền yêu thương em ấy bấy lâu."

Thẩm Kha sửng sốt.

Bạch Du kêu meo, cọ cọ vào tay Lục Hàn Chi.

Trước khi đi, Thẩm Kha lại nhìn Bạch Du Du, đáy mắt lộ ra ý an ủi.

Bạch Du Du thừa dịp Lục Hàn Chi không chú ý, vội vàng nháy mắt với anh ta mấy cái.

Thẩm Kha nhếch môi cười: "Tôi hiểu, em đừng lo lắng."

Đứa nhỏ này muốn anh ta nói với anh trai cô rằng cô rất an toàn.

Trong lòng Thẩm Kha thực sự có một nỗi lo lắng không nói nên lời.

Có lẽ làm một con mèo con quá lâu, cũng bị nuôi dưỡng như một con mèo con quá lâu rồi, Bạch Du Du lại không biết rằng cô có thể biến trở lại thành một người bình thường, cho nên đôi khi cô vô thức coi mình như một con mèo con. Nhưng mà dù sao thì cô cũng là một cô gái trẻ, lại nảy sinh tình cảm với Lục Hàn Chi, cho nên cô tuyệt đối không đơn giản chỉ là một sủng vật đối đáp với chủ nhân.

Lục Hàn Chi nguyện ý cưng chiều cô là một điều tốt. Nhưng anh không biết sự thật. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạch Du Du không chỉ khó có thể rời xa Lục Hàn Chi mà chính bản thân cô sẽ không thể sống thiếu Lục Hàn Chi.

Có cô gái nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của Lục Hàn Chi không? Huống chi, bây giờ Lục Hàn Chi còn yêu chiều Bạch Du Du như vậy nữa.

Bạch Du Du không thể mãi là một con mèo con. Một ngày nào đó cô sẽ trở lại cuộc sống của một cô gái bình thường.

Lúc đó phải làm gì mới tốt đây?

Du Du sẽ cam lòng rời khỏi Lục Hàn Chi sao?

Lục Hàn Chi sẽ cam lòng rời khỏi con mèo của anh không?

Thẩm Kha lắc đầu. Đây là một vấn đề khó giải quyết của anh ta và Bạch Hiêu. Ban đầu anh ta và Bạch Hiêu vốn định cứ để như vậy cho Lục Hàn Chi nghĩ con mèo con của anh không bao giờ trở lại nữa, mượn chuyện đó để cho Bạch Du Du thoát thân. Nhưng bây giờ xem ra chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.....

Lục Hàn Chi dùng đầu ngón tay búng nhẹ lên trán Bạch Du Du: "Sao em lại dính lấy cậu ta vậy hả?"

Cô không dính anh ta mà.

Bạch Du Du oan uổng đưa chân ra che trán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!