Chương 37: (Vô Đề)

Lục Hàn Chi rũ mắt xuống, trầm ngâm nhìn cô.

Bạch Du Du vội vàng chui đầu vào chăn, sợ hãi nhìn anh.

Trái tim đập thình thịch từ nãy giờ, bây giờ thì lại căng thẳng đến đuôi cũng run lên.

Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, Bạch Du Du mới từng chút một ngẩng đầu lên, rụt rè ngước mắt lên nhìn anh.

Còn chưa nhìn thấy gương mặt của anh, cô đã thấy Lục Hàn Chi duỗi ngón tay ra ra điểm nhẹ vào chóp mũi cô.

Cảm xúc mềm mại giống như trước đây.

Cô sụt sịt, đột nhiên muốn khóc.

Đời trước, từ nhỏ đến lớn, cô một mình vất vả trưởng thành. Mặc dù không gặp phải trắc trở quá lớn, nhưng bất luận làm cái gì cũng chỉ có một mình. Cho dù gặp oan ức cũng có thể cắn răng nín nhịn. Cô vẫn luôn cảm thấy mình sống rất ngoan cường rồi.

Nhưng ở kiếp này, từ khi cô biến thành một con mèo, được Lục Hàn Chi ôm về nhà, cô cảm giác mình càng ngày càng yếu đuối.

Ngay cả việc thỉnh thoảng làm nũng cũng trở thành thói quen.

Hiện tại cô rất biết ơn ông trời đã cho cô cơ hội sống lại một lần nữa. Dù chỉ là một con mèo, cô cũng thấy may mắn lắm rồi.

May mắn lớn nhất là được gặp Lục Hàn Chi.

Hơn nữa hiện tại, cô còn được gặp lại người thân duy nhất của mình, anh trai cô.

Bây giờ cô quả thực là một con mèo hạnh phúc nhất trên thế giới, đúng không?

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Lục Hàn Chi thấy cô nghiêng đầu ngơ ngác, duy trì động tác này cả phút đồng hồ, anh duỗi đầu ngón tay ra búng nhẹ trán cô: "Trong đầu nhỏ này của em rốt cuộc là đang chứa cái gì vậy?"

Bạch Du Du vô thức đưa móng vuốt ra sờ trán, ngây ngốc nhìn anh.

"Muốn đi ngủ thì đi ngủ." Lục Hàn Chi vỗ vỗ chân anh: "Lại đây."

Thấy anh có vẻ không để ý đến hành động bất thường mà cô vừa làm, Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy đi đến người anh. Vì đi quá nhanh nên vô tình bị té ngã.

Cô đứng dậy lắc lắc đầu, nghe thấy tiếng cười của Lục Hàn Chi.

Cười cái gì mà cười, cũng không phải là cô cố ý làm mất mặt.

Bạch Du Du mở to mắt nhìn anh, bắt gặp đôi mắt cười của anh, nhịn không được đưa chân lên giẫm vào cổ tay anh.

"Meo!"

Cảm xúc vừa mềm vừa nhẹ.

Giống như giận dỗi, cô buồn bực kêu meo, ủy khuất nhìn anh.

Lục Hàn Chi mỉm cười, hai tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của mèo con, dùng ngón tay xoa nhẹ lên gương mặt đầy lông của cô.

Mèo con của anh cuối cùng đã trở lại.

"Anh sẽ không để mất em lần nữa." Lục Hàn Chi bế cô lên, hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Chúng ta sẽ không bao giờ xa cách, được không?

Được.

Bạch Du Du nhắm mắt, cọ cọ vào khóe môi anh.

Em cũng không muốn rời xa anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!