"Nếu còn ngủ như thế này nữa, Lục tiên sinh sẽ đưa mày đi khám bác sĩ thú y mất." Khang Văn Trạch vuốt đầu nhỏ của cô, lo lắng nói: "Sao mày vẫn không có tinh thần vậy? Bị cảm à?"
Bạch Du Du nhanh chóng lên tinh thần, kêu meo một tiếng, biểu thị minh rất tốt, không bị cảm lạnh.
Khang Văn Trạch lấy thức ăn cho mèo ra đút cô. Lúc này Bạch Du Du không có khẩu vị, nhưng sợ cậu ta lo lắng cho mình nên gắng ăn một ít.
"Diễn viên này không tệ, chỉ là không có kinh nghiệm..."
"Chính là cậu ta." Giọng của Lục Hàn Chi vang lên: "Tôi thấy là có thể."
"Được. Vậy quyết định là cậu ta. Đúng rồi, con mèo con bảo bối của cậu đâu rồi? Chuyện trước đó cậu đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
"Không được."
"Được rồi, được rồi, được rồi. Biết cậu là người bao che khuyết điểm mà."
Bạch Du Du nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần của Lục Hàn Chi. Cô vội vàng nhảy khỏi chân của Khang Văn Trạch.
Lục Hàn Chi nói thêm vài ba câu với một người khác, sau đó chào tạm biệt rồi bước vào.
"Xong rồi, đi thôi." Lục Hàn Chi bế mèo con chạy tới bên chân anh, "Chúng ta về nhà thôi."
Khang Văn Trạch tò mò hỏi: "Có phải đạo diễn đang muốn Bánh Trôi đóng phim không?"
"Ừm, tôi đã từ chối."
"Cũng rất tốt mà." Khang Văn Trạch cười nói: "Bánh Trôi của chúng ta thông minh như vậy mà."
"Không được, quá cực khổ."
Đóng phim? Nghe không tệ nha. Là phối diễn với Lục Hàn Chi sao?
Nghe Lục Hàn Chi nghiêm túc nói câu quá cực khổ, Bạch Du Du có chút muốn phì cười.
Nếu như nói cực khổ, cô thấy Lục Hàn Chi mới là người vất vả cực khổ nhất. Ngoại trừ thời gian buổi tối về nhà nghỉ ngơi, anh hầu như không bao giờ dừng lại nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa thời gian ở nhà cũng rất ít.
Bạch Du Du cảm thấy rất đau lòng.
Nhất là hôm nay lúc rời giường, sắc mặt của anh trông rất tệ, nhưng anh buộc phải đứng dậy. Ban ngày bất kể là đi họp hay vào đoàn phim, anh đều không biểu hiện ra một chút mệt mỏi nào.
Anh che giấu tất cả cảm xúc và sự mệt mỏi của mình dưới vẻ ngoài bình tĩnh, không ai có thể nhìn thấy anh khác với mọi khi như thế nào. Nhưng anh không biết rằng tất cả những điều này đều bị một con mèo con nhìn thấy.
Buổi tối lúc ăn cơm, Bạch Du Du chạy đến bên chân Lục Hàn Chi, đứng dậy dùng móng cào cào vào chân anh, nhìn anh với vẻ mặt rất đáng thương.
Lục Hàn Chi cúi đầu xuống, cô bắt đầu quẫy đuôi, kêu meo meo, hai mắt không ngừng chớp chớp.
Chiêu này sẽ có tác dụng chứ?
Lục Hàn Chi ôm cô vào lòng, hỏi: "Em muốn ăn gì?"
... Thực ra, chỉ cần là thứ con người ăn, cô đều muốn ăn.
Có điều Bạch Du Du thực sự muốn ăn món gì đó ngọt ngọt. Cô thích ăn đồ ngọt. Sau khi trở thành một con mèo con, cô giống như vô duyên với đồ ngọt.
Hơn nữa, ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy tâm tình khá lên một chút.
Chỉ tiếc là Lục Hàn Chi không thích ăn.
Dạ dày của mèo con rất yếu đuối. Cho dù Lục Hàn Chi có chiều chuộng cô, anh cũng chỉ đút cô ăn một vài thứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!