Chương 28: (Vô Đề)

"Qua đây."

Không muốn, không muốn.

Lục Hàn Chi trầm mặt xuống.

Bạch Du Du meo một tiếng. Âm thanh nghe có vẻ sợ hãi, đôi mắt to tròn long lanh nước lộ ra vẻ ủy khuất.

"Ngoan." Đại khái là Lục Hàn Chi sợ làm cô hoảng sợ, giọng nói hòa hoãn lại: "Mặc xong quần áo liền mang em ra ngoài. Nếu không thì em ở nhà một mình, nha?"

... Thật là chỉ mặc quần áo cho cô thôi sao?

Tối hôm qua Bạch Du Du lén đến ngủ cạnh gối của Lục Chi Hàn. Sáng sớm lúc còn chưa tỉnh dậy, trong lúc còn ngủ mơ đã không cẩn thận quất cái đuôi của mình vào mặt Lục Hàn Chi.

Sau đó Lục Hàn Chi tỉnh.

Ngay sau đó cô cũng tỉnh.

Bạch Du Du ý thức được mình đã làm chuyện gì, nhất thời hoảng sợ đến choáng váng.

Cô ấy vậy mà quất cái đuôi của mình vào gương mặt hoàn hảo của Lục Hàn Chi!

Hơn nữa còn đánh thức anh dậy! Trên đời này còn có con mèo nào muốn đi tìm chết như cô không? Chắc chắn là không!

Lúc đó Bạch Du Du bị dọa sợ thiếu chút nữa rụng hết cả lông.

Lúc cô nhìn thấy Lục Hàn Chi tỉnh lại liền muốn chạy trốn. Kết quả bị tay anh kéo lại, ôm xoa đầu nhỏ.

"Muốn chạy?"

Cô cô cô thật không phải cố ý!

"Meo."

Đuôi Bạch Du Du run lên vì sợ hãi. Rất sợ Lục Hàn Chi sẽ ném cô ra khỏi giường. Nhưng may mắn là Lục Hàn Chi không mất bình tĩnh. Anh chỉ xoa đầu cô rồi đặt cô xuống đất, sau đó anh mới bước xuống giường.

Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp anh đi tắm mà trốn đi. Lục Hàn Chi đi ra không thấy cô mà cũng không đi tìm được cô, mà ngược lại anh gọi quản gia đến giúp anh lấy đồ.

Bạch Du Du nhìn thấy thứ quản gia cầm đến, dĩ nhiên là một đống quần áo mèo đặt mua trên mạng.

Bạch Du Du tò mò từ trong góc phòng bò ra ngoài xem. Lục Hàn Chi liếc mắt nhìn thấy cô lén lén lút lút chui ra từ góc giường, anh vẫy tay gọi cô qua.

Bạch Du Du có chút kinh sợ.

Cô không giống như những con mèo khác không chút kiêng kỵ quấy rối chủ nhân, cô trời sinh là một con mèo nhát gan.

Đến bây giờ cũng chỉ biết cọ cọ làm nũng! Thực sự là vứt hết mặt mũi của loài mèo mà!

Nhưng khi nghe Lục Hàn Chi nói sẽ để cô ở nhà, cô do dự một lúc, cuối cùng là thu hết can đảm ngoan ngoãn bước tới để Lục Hàn Chi bế cô lên.

Lục Hàn Chi dùng ngón trỏ điểm vào chóp mũi cô: "Em còn biết sợ sao?"

Cũng, cũng đâu phải cố ý.

Bạch Du Du cúi đầu, thận trọng nhìn anh.

Lục Hàn Chi không có vẻ gì là tức giận, còn mỉm cười nhìn cô.

Bạch Du Du cảm thấy mặt mình đỏ lên, may mà có lông mao nên không nhìn ra. Cô vội vàng kêu meo meo với anh, cực kỳ nhu thuận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!