Lúc này Bạch Du Du mới phản ứng kịp.
A... Thì ra là như vậy.
Có một sự ấm áp ngọt ngào len lỏi vào trong tim cô.
Giống như ở kiếp trước cô ăn chiếc bánh ga
-tô mà cô thích nhất nhưng cô lại không nỡ mua, ngọt đến nao lòng, thỏa mãn muốn khóc.
Chỉ có người chủ thực sự quan tâm và yêu thương thú cưng mới quan tâm đến cảm xúc của thú cưng. Sau khi biết chuyện sẽ không bỏ mặc.
Anh ấy có thể vừa lo cho cô cơm ăn áo mặc, vừa cho cô một tổ ấm là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Vậy mà, anh thậm chí còn nhận ra tâm tình của cô không tốt và cố tình dùng cách này để dỗ dành cô.
Mặc dù cách anh dỗ dành cô ấy có chút đặc biệt... Nếu đổi thành cô gái nào đó, e rằng trái tim sợ đã tan chảy rồi.
Huống chi anh là Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du cũng là một cô gái, cho nên trái tim cô tựa hồ đã tan chảy.
Đặc biệt là khi anh cúi đầu nhìn cô, nói chuyện với cô, khóe miệng anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Từ trong ánh mắt của anh ấy, Bạch Du Du thậm chí còn cảm thấy một sự dịu dàng ôn nhu như nước.
Cô cảm thấy mình sắp lung lay mất.
Sao anh lại đối tốt với cô như vậy?
Sao có thể cười ôn nhu như vậy?
Rõ ràng cô chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà, còn là một con mèo nhỏ ngu ngốc, nhát gan, không có tí thông minh nào, ngay cả sự kiêu ngạo của loài mèo cũng không học được.
Anh không biết rằng con mèo con này luôn lén lút bò lên giường anh, nhìn trộm bộ dạng anh không mặc áo lúc ngủ, trong lòng vẫn luôn xỉa xói anh...
Nếu Lục Hàn Chi thực sự muốn nuôi thú cưng, anh có thể tìm rất nhiều con mèo dễ thương và thông minh hơn cô.
Những con mèo chân chính đó, chắc chắn sẽ đáng yêu hơn cô.
Nhưng Lục Hàn Chi không chỉ nhận nuôi cô, mà anh còn đối xử tốt với cô. Tốt đến mức khiến người ta không thể tin được.
"Meo..."
Tiếng mèo kêu khe khẽ. Cái đầu nhỏ đầy lông của cô nhẹ nhàng xoa mu bàn tay anh. Lục Hàn Chi nâng lòng bàn tay lên, cô liền tự giác dụi đầu vào lòng bàn tay anh.
Mèo con híp mắt lại, khi làm nũng, ngay cả tiếng kêu cũng ngọt ngào, nũng nịu.
Thoạt nhìn giống như một chiếc bánh trôi mềm mại.
"Ngoan." Lục Hàn Chi nói: "Sau này phải nhớ kỹ, anh mới là chủ nhân của em, biết không?"
Mặc dù cảm thấy có chút có lỗi với chị Ninh, nhưng trong lòng Bạch Du Du đã khéo léo đáp lại, được.
Được, chủ nhân.
Dù sao thì anh đẹp trai như vậy, anh nói gì cũng đúng.
Lại nói, trong nhóm người hâm mộ của Lục ảnh đế, chắc hẳn không ngại có thêm một con mèo phải không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!