Lúc này Bạch Du Du mới phát hiện trên người Lục Hàn Chi có mùi rượu nhàn nhạt.
Uống say?
Nhưng mà nhìn bộ dạng của anh hoàn toàn không giống người say chút nào. Đôi mắt anh trầm tĩnh mê người, ánh mắt anh nhìn cô dường như rất ôn nhu.
Bạch Du Du không biết tại sao trong lòng có chút hoảng hốt.
-
---- Có một chút luống cuống. Là ôn nhu của anh không biết vì sao lại khiến cô hoảng sợ.
Bạch Du Du sợ hãi nhìn anh.
Lục Hàn Chi sẽ không nói dối với một con mèo nhưng mà cô hẳn là nên biểu hiện sự vui mừng có đúng không?
"Meo meo..."
Bạch Du Du luống cuống, tiếng kêu cũng có chút run rẩy.
Lục Hàn Chi cười, nhẹ nhàng điểm lên mũi cô một cái.
Lúc tay anh rời khỏi, Bạch Du Du theo bản năng lè lưỡi liếm trên ngón tay anh.
Không khí ngọt ngào như có như không phảng phất xung quanh.
Bạch Du Du cảm thấy đây hoàn toàn là do bản năng loài mèo gây chuyện.
Không liên quan gì đến cô. Khẳng định không có quan hệ... Tuyệt đối không có quan hệ gì!
Cho dù có, cô cũng không thừa nhận!
"Lục tiên sinh, ngài còn muốn ăn cơm tối không?"
Quản gia đi đến nhẹ giọng hỏi.
"Tôi ăn rồi."
Lục Hàn Chi ôm Bạch Du Du đứng dậy, hỏi: "Hôm nay nó ở nhà có ngoan không?"
"Rất ngoan."
Quản gia cười nói: "Từ sáng cho đến chiều nay, Bánh Trôi đều nằm trên ghế sô pha xem phim, xem mệt liền ngủ đến bây giờ."
Lục Hàn Chi nhìn thoáng qua mèo nhỏ trong lòng, dường như cảm thấy hứng thú, hỏi: "Xem phim gì?"
Quản gia nói ra tên bộ phim. Lục Hàn Chi nghe vậy nhíu mày, nói: "Lần sau không nên cho nó xem mấy thể loại phim như thế này."
Bạch Du Du: Meo meo?
Anh cho một con mèo xem phim gì a?
Quản gia hiển nhiên nghe hiểu ý tứ của Lục Hàn Chi: "Vâng, lần sau tôi sẽ cho nó xem phim hài."
Lục Hàn Chi suy nghĩ một chút, nói: "Phim hoạt hình cũng có thể."
Bạch Du Du: "..."
Lục tiên sinh, sủng vật của ngài nếu tính tuổi mèo cũng đã hai mươi tuổi rồi, ngài biết không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!