Chương 24: (Vô Đề)

Bạch Du Du cũng mông lung.

Đúng vậy, từ khi nào thì cô trở thành sủng vật của anh, cô có cái vinh hạnh kia sao?

Lục Hàn Chi mặt không đổi sắc nói:

"Không phải bọn họ đều cho rằng như vậy sao?"

"Đó là bọn họ, Bánh Trôi là mèo của tôi."

Giang Ninh lấy khăn giấy lau cafe trên khóe miệng, sau đó ôm Bạch Du Du vào lòng. Khó có khi nghiêm túc nói:

"Cậu đã quên cậu mượn tôi cái gì sao? Lại nói tôi còn chưa tính phí để Bánh Trôi lên sân khấu với cậu đâu. Chúng tôi yêu thương Bánh Trôi như vậy, nếu không phải là cậu thì làm sao tôi có thể bằng lòng cho mượn? Đúng không nào, Bánh Trôi."

Đúng vậy, chúng ta đều cao quý.

Bạch Du Du meo một tiếng biểu thị sự đồng ý.

"Chị muốn bao nhiêu tiền?"

Giang Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Ít nhất là 1/3."

Phí lên sân khấu Lục Hàn Chi... Nghĩ nghĩ đều là giá trên trời, cho dù là 1/3 thì so với giá của mấy nghệ sĩ Tinh Vân khác cao hơn rất nhiều.

Trong lòng Bạch Du Du nói thật quá xem trọng cô rồi. Cô chỉ là một tiểu tiên nữ (mèo) nho nhỏ mà thôi.

Khang Văn Trạch lại liếc nhìn đồng hồ trên tay, thận trọng chen miệng vào: "Mặc dù đề tài này rất quan trọng nhưng sắp đến giờ rồi. Chị Ninh, Lục tiên sinh, không bằng chúng ta vừa đi vừa thảo luận?"

Bạch Du Du vừa nghe, không hề nghĩ ngợi liền nhảy đến cạnh chân Lục Hàn Chi, giơ hai chân trước lên bám vào cẳng chân anh, cái đuôi không ngừng lắc qua lắc về, ngẩng đầu đáng thương nhìn anh.

Ai nhìn vào cũng thấy tư thế của mèo nhỏ giống như làm nũng với chồng muốn được ôm, bộ dạng muốn dính lên người anh không rời. Đổ lại là người khác sợ đã mắc bệnh đau gan.

"Từ khi nào mà nó dính cậu như vậy?"

Bởi vì người mà Bánh Trôi nhỏ làm nũng không phải là mình, Giang Ninh rất căm phẫn nói: "Vừa nghe đi liền bám vào chân cậu, xem chủ nhân chân chính của nó không tồn tại?"

Lục Hàn Chi ôm Bạch Du Du lên, nói: "Chờ tôi một chút."

Thấy Lục Hàn Chi ôm Bánh Trôi lên lầu, Khang Văn Trạch chần chờ hỏi Giang Ninh: "Hôm nay muốn dẫn Bánh Trôi đi sao?"

Giang Ninh mặt không đổi nói: "Cậu cảm thấy cậu ta nỡ sao?"

Khang Văn Trạch cười cười, không nói gì nữa.

Hắn biết Giang Ninh nói Lục Hàn Chi rất đúng. Mỗi một chuyện về Bánh Trôi, Lục Hàn Chi đều thể hiện ra bên ngoài sự yêu quý, ngay cả chính anh ta cũng khó có thể tin được.

Hôm nay để mèo nhỏ ở nhà một mình, đại khái là bởi vì bức ảnh bị tung lên mạng tối hôm qua tạo nên sức ảnh hưởng quá lớn. Nếu lại để người khác nhìn thấy chụp được ảnh Lục Chi Hàn và con mèo kia ở cùng một chỗ, sợ là sẽ càng gây thêm xôn xao dư luận, dẫn đến thương tổn cho mèo con.

Hay là... Chỉ vì không muốn Giang Ninh mang mèo đi, cho nên mới để con mèo ở nhà?

Mặc kệ nguyên nhân gì, ít nhất trong trí nhớ của anh ta, từ trước đến nay Lục Chi Hàn chưa từng quan tâm đến ai như vậy bao giờ.

Cho dù là cái vị Phương tiểu thư kia, mặc kệ đã từng dính vào quan hệ phức tạp gì, trong mắt anh cũng chỉ là tình cảm giữa người với người, không có chút quan hệ gì đến tình cảm cá nhân.

Nếu như Phương tiểu thư biết Lục Hàn Chi ôn nhu với một con mèo như vậy, không biết cô ta sẽ có suy nghĩ gì.

Loại người lạnh lùng vô nhân đạo này, ở trong mắt người khác không nghi ngờ gì là khiến lòng người lạnh lẽo.

E rằng ai cũng không nghĩ ra được điều đặc biệt nhất đối với Lục Hàn Chi lúc này lại chính là một con mèo nhỏ dễ thương.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!