Chương 23: (Vô Đề)

Nhưng mà Lục Hàn Chi chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nó, vẻ mặt như suy tư điều gì đó.

Bạch Du Du cọ tới cọ lui phát hiện vô dụng, có chút bất mãn, cô cũng cố gắng như vậy rồi, ở trước mặt Lục Hàn Chi giống như không có cảm giác tồn tại nào, vì thế cũng không cọ nữa, thở hổn hển cắn một cái vào ống quần của Lục Hàn Chi, nâng một chân trước lên giẫm vào chân anh.

"Muốn ra ngoài như vậy?"

Cho nên anh biết hả, thế còn ở chỗ này nhìn tôi giả khùng làm gì?

Bạch Du Du có chút tức giận, lông trên mặt cũng muốn dựng lên.

Lục Hàn Chi ôm cô lên cánh tay, "Muốn ra ngoài tìm cô ấy?"

Bạch Du Du cố gắng ngẩng đầu nhỏ kêu meo meo meo về phía anh.

Biết còn không mở cửa cho tôi? Ức hiếp mèo như vậy mà được à?

Mặc dù Bạch Du Du không vui nhưng cũng không dám biểu đạt một chút không vui ra ngoài, ai biết Lục thiên vương có thể nổi điên giấu cô đi không cho cô gặp Giang Ninh không?

Dù sao cô cũng là tiểu tiên nữ đáng yêu xinh đẹp như vậy, thích hợp để sưu tầm làm của riêng.

Có lẽ gần đây được nhiều người khen, Bạch Du Du từ khi làm mèo đến nay lần đầu tiên có một sự tự tin đến u mê như vậy.

Đương nhiên, chút tự tin này căn bản không thể so ở trước mặt Lục Hàn Chi…

Bạch Du Du dựng lỗ tai lên mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của Giang Ninh và quản gia, nhưng không nghe ra nói cái gì.

Cô chớp chớp mắt, vô cùng đáng thương nhìn Lục Hàn Chi.

Rốt cuộc Lục Hàn Chi cũng cong người xuống, một tay túm cô lên, mở cửa ra đặt cô trên mặt đất.

Bạch Du Du còn tưởng rằng anh sẽ ôm mình xuống, không ngờ vừa ra cửa đã đặt cô trên mặt đất.

Bạch Du Du có chút mờ mịt nhìn anh một cái.

Lục Hàn Chi không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi đi."

Vì thế Bạch Du Du xoay người chạy chậm xuống cầu thang.

Lục Hàn Chi nhìn bóng dáng nho nhỏ màu trắng dần dần rời xa mình, đầu cũng không thèm quay lại xuống cầu thang.

Sau một lúc lâu, anh không tiếng động nở một nụ cười.

Muốn gặp thì có ích gì?

Cho dù ra được cửa này, anh không cho, cũng không ai có thể mang nó đi.

Cầu thang trong biệt thự này rất đẹp, cũng được trải thảm, nhưng đối với Bạch Du Du mà nói, tự mình xuống cầu thang vẫn có chút sợ hãi, bởi vì cô còn quá nhỏ, xuống cầu thang có chút khó khăn, hơn nữa cái chính nhất là… Lá gan cô cũng rất nhỏ.

Đoán chừng là con mèo Ragdoll lá gan nhỏ nhất trên toàn thế giới.

Có điều Bạch Du Du liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Ninh dưới lầu, vẫn hưng phấn nhảy tung tăng đi xuống cầu thang.

Giang Ninh nghe thấy tiếng mèo kêu mềm mại, quay đầu đã nhìn thấy Bánh Trôi nhảy nhót xuống cầu thang, cô vội vàng đi qua mỉm cười vỗ vỗ tay, "Bánh Trôi đến đây, nhào vào lòng mẹ nào."

Bạch Du Du phấn khích, còn chưa xuống hết cầu thang thì không cẩn thận lăn lông lốc xuống dưới.

Giang Ninh sợ tới mức chao ôi một tiếng, vội vàng đi lên cầu thang bế cô, thật cẩn thận sờ sờ trên người cô, thấy không bị thương mới thở phào, "Nhóc đáng thương của mẹ, ngã đau không?"

Mèo con ghé vào trong lòng cô cọ cọ, trực tiếp kêu meo meo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!