Lúc được Lục Hàn Chi ôm vào trong ngực, Bạch Du Du vẫn luôn không nhúc nhích ghé vào trong ngực anh, mãi cho đến khi được anh đặt cô trên sofa, Bạch Du Du mới bất giác vẫy vẫy đuôi.
Không biết vì cái gì, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô tới phòng ngủ của Lục Hàn Chi, nhưng lại căng thẳng hơn lúc trước.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy Lục Hàn Chi cởi quần áo nửa người trên chỉ mặc quần ngủ ở trên giường xem tài liệu.
Một bên sườn mặt của anh được ánh đèn đầu giường bao phủ, mặt hơi cúi xuống yên tĩnh mà dịu dàng.
Khi ngón tay anh miết nhẹ trang giấy, Bạch Du Du nhớ tới đôi tay kia từng mơ. n trớn chầm chậm mà nhẹ nhàng lưng mình.
Giống như là một mặt khác của Lục Hàn Chi, không muốn người khác biết.
Trái tim từ từ yên tĩnh lại.
Bạch Du Du ngáp một cái, đôi mắt không kiềm chế được nhắm lại.
Thật ra tắm rửa vẫn rất thoải mái, Bạch Du Du nghĩ. Chuyện tắm cho mèo chẳng qua là một chuyện không thể bình thường hơn nữa, Lục Hàn Chi lại có hơi ở sạch, nhưng nếu như anh biết, trong cơ thể mèo con ban nãy anh tắm cho là một linh hồn của cô gái 20 tuổi thì sao nhỉ?
Nhất định hận không thể bóp ch. ết cô chăng.
Vừa nghĩ như vậy, hình như vẫn là cô chiếm được lợi…
Lục Hàn Chi vô tình giương mắt lên.
Mèo con vừa rồi còn rất có tinh thần cuối cùng đã yên tĩnh lại, thân hình nho nhỏ cuộn tròn rúc vào trong đệm, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy một cục tròn trắng như tuyết mềm mại.
Lục Hàn Chi nhìn chằm chằm nó hồi lâu.
Cho đến khi một đợt tiếng vang cắt đứt suy nghĩ của anh, Lục Hàn Chi cầm di động ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn Phương Tử Nguyệt gửi tới, anh nhìn thoáng qua rồi thuận tay tắt đi.
Nhưng ngay sau đó, Phương Tử Nguyệt lại gọi điện thoại qua, Lục Hàn Chi bực bội nhăn mày, tắt máy.
Bạch Du Du luôn nhạy cảm, nghe được tiếng chuông điện thoại chấn động còn ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Lục Hàn Chi lại giơ tay tắt đèn đầu giường, trong phòng rơi vào bóng tối.
Không nhìn thấy gì hết.
Bạch Du Du cắn cắn môi, cố gắng nhét đầu mình vào bụng.
Sau đó…
Là một con mèo, thế mà cô lại mất ngủ.
Trong đầu nhỏ của Bạch Du Du nảy ra một ý tưởng kỳ quái
-- Bây giờ lông cô dài như vậy, chắc là không nhìn ra quầng thâm mắt nhỉ…
Nhỡ may có quầng thâm mắt, chẳng phái bắt cô từ mèo Ragdoll biến thành gấu trúc nhỏ sao?
… Xấu chết mất, sẽ bị người ta ghét bỏ nhỉ?
Có lẽ là quá nhiều tâm tư, sáng sớm ngày hôm sau khi Bạch Du Du đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời vẫn còn tối.
Cô ngáp một cái, duỗi cái lưng dài mệt mỏi, sau đó chân trái chân phải xen kẽ nhau lui về nâng lên.
Dù sao cũng không ai thấy, luyện yoga giãn cơ thể đã.
Sau đó lại nâng chân lên lau rửa mặt, liếm lông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!