Trong lòng Bạch Du Du có chút chua xót.
Có điều ngẫm lại cô cũng nên thỏa mãn, dù sao cô ở trong lòng Lục Hàn Chi lâu như vậy, đến nhà anh, nằm trên giường anh, ôm ôm cọ cọ đều có rồi.
Kỳ thật Bạch Du Du là người rất dễ thỏa mãn.
… Nhưng ngược lại nghĩ, bây giờ cô không phải người mà.
Cô là tiểu tiên nữ trong giới mèo.
Ít nhất đồ ăn mèo Lục Hàn Chi chính tay trộn cho cô còn rất ngon… Bạch Du Du cảm thấy bản thân chắc là hoài niệm một chút thôi.
Cho nên trong lòng chua xót cũng rất bình thường.
Khang Văn Trạch ôm cô đến một chiếc xe khác, lấy cây gậy trêu mèo ra chơi đùa với cô.
Bạch Du Du hơi do dự, bây giờ cô không có hứng thú gì, nhưng nhìn Khang Văn Trạch tràn đầy hăng hái như vậy vẫn rất nể tình làm ra bộ dáng hưng phấn chơi với anh ta.
Một lát sau Bạch Du Du liền lười biếng nằm trên đùi anh ta, tỏ vẻ mình mệt rồi muốn đi ngủ.
Khang Văn Trạch bèn chậm rãi vuốt lông cô, để cô ngủ trên đùi mình.
Lát sau thấy nóng nên Bạch Du Du ngẩng đầu nhìn.
Khang Văn Trạch cúi đầu nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng dường như có thể vắt ra nước.
Hơi đối lập với ánh mắt Lục Hàn Chi nhìn cô từ trên cao…
Quả thực ánh mắt cũng có thể đông cứng mèo thành băng.
Nhưng ban nãy lúc Lục Hàn Chi sờ cô cũng rất dịu dàng.
Kiểu dịu dàng kia cảm giác không giống lắm lúc Khang Văn Trạch vuốt lông cho cô.
Rốt cuộc là không giống ở chỗ nào?
Bạch Du Du cũng không rõ, bây giờ cô có thể cảm giác được sự yêu thích và cưng chiều của Khang Văn Trạch đối với cô xuất phát từ nội tâm, mà Lục Hàn Chi… có lẽ chỉ là vì cô là mèo của Giang Ninh, cho nên ngày hôm qua đến bây giờ mới có thể chăm sóc cô, che chở cô như vậy chăng?
Vệ sĩ lái xe bỗng mở miệng hỏi: "Đây là mèo Lục tiên sinh nuôi sao?"
Khang Văn Trạch nghĩ nghĩ, đáp: "Trước mắt thì là vậy."
Lỗ tai Bạch Du Du dựng lên: "???"
Sự thật thì cô là mèo của Giang Ninh mà, Lục Hàn Chi nhiều nhất chỉ là tạm thời trông nom cô mà thôi.
"Tôi vẫn kinh ngạc đấy, không ngờ Lục tiên sinh cũng sẽ thích kiểu động vật nhỏ như này."
Cái gì gọi là sẽ thích động vật nhỏ như này? Mèo rất đáng yêu nhé? Tôi cũng rất đáng yêu được không?
Ít nhất vẫn luôn làm nũng không ngơi nghỉ…
Tuy rằng làm nũng trước mặt Lục ảnh đế không dễ dàng gì, hơn nữa thất bại chiếm đa số… Nhưng mà cô đã rất cố gắng đó!
Có lẽ cũng cảm thấy lời mình nói có điểm không đúng, vệ sĩ lái xe lại cười nói: "Trước kia cũng chưa thấy Lục tiên sinh thích qua thứ gì."
Khang Văn Trạch nói: "Bánh Trôi rất đáng yêu." Vừa nói vừa trấn an sờ đầu Bạch Du Du.
Bạch Du Du vẫy vẫy cái đuôi, bày tỏ đã được trị khỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!