Bạch Du Du chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng Giang Ninh nói chuyện, nhưng nghe không rõ lắm đã nói cái gì.
Lục Hàn Chi nói: "... Không cần, tôi mang em ấy đi về, sáng mai trực tiếp đến công ty."
Bạch Du Du: "???"
Không riêng gì Bạch Du Du, ngay cả Khang Văn Trạch cũng kinh ngạc nhìn Lục Hàn Chi, chỉ có tài xế là vẫn tập trung tinh thần lái xe.
Giang Ninh đại khái cũng không ngờ tới Lục Hàn Chi lại ra quyết định như vậy, ở đầu bên kia điện thoại nói mấy câu gì đó, Lục Hàn Chi nói: "Không sao."
"Được, ngày mai gặp." Lục Hàn Chi nói xong câu này liền cúp điện thoại.
Khang Văn Trạch không nhịn được hỏi: "Lục tiên sinh, anh muốn mang Bánh Trôi về biệt thự sao?"
"Ừm." Lục Hàn Chi hơi dừng lại, lại nói: "Ở nơi đó của tôi không có đồ mèo có thể ăn được, cậu tìm chỗ mua một ít."
"Dạ được." Khang Văn Trạch nhìn nhìn Bạch Du Du, hơi do dự nói: "Nếu như ngài không tiện, em có thể mang Bánh Trôi về nhà em chăm sóc."
"Không cần."
Khang Văn Trạch dường như chưa từng nêu ý kiến khác với quyết định của Lục Hàn Chi, nếu Lục Hàn Chi đã nói như vậy, anh ta cũng không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có hơi không tưởng…
Có lẽ vì anh ta cảm thấy Lục tiên sinh sẽ không thích Bánh Trôi chăng?
Cũng không phải không thích, có lẽ là… sẽ không để ý.
Nhưng nhìn Lục tiên sinh đối xử với Bánh Trôi như vậy, lại giống như khá thích…
Hoặc nói là, để ý?
Tuy rằng Khang Văn Trạch cũng không nghĩ ra suy nghĩ của Lục Hàn Chi bây giờ, có điều suy cho cùng, tính tình của Lục Hàn Chi ngay cả người bên cạnh anh ấy cũng đoán không ra.
Tầm giờ này, cửa hàng thú cưng trên cơ bản đều đã đóng cửa, tài xế đã vòng mấy nơi, cuối cùng tìm được một phòng khám thú cưng, Khang Văn Trạch vào mua được túi lớn túi nhỏ đồ rồi lên xe.
Trên dọc đường đi kế tiếp, cả người mèo Bạch Du Du đều có hơi mông lung.
Đây là cô sắp đến nhà Lục Hàn Chi?!
Nói thật, vừa rồi cô cũng từng nghĩ vào khoảng giờ này rồi, Giang Ninh có thể sẽ vì quá bận rộn không có thời gian tới đón cô, nhưng khả năng cao nhất cũng là Khang Văn Trạch mang cô về nhà chăm sóc một đêm, ngày mai lại mang cô đến trả Giang Ninh.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Hàn Chi lại mở miệng nói muốn đưa cô về nhà.
Bạch Du Du cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nhưng mà thật ra cô không sợ Lục Hàn Chi sẽ làm gì mình… Nói đi nói lại thì đường đường là ảnh đế thì có thể làm gì một con mèo chứ, nhưng vừa nghĩ đến sắp đến nhà Lục Hàn Chi, làm sao thì cô cũng cảm thấy không thực tế.
Tài xế lái xe gần một tiếng, trong lúc này Bạch Du Du vẫn luôn nằm bò trên đùi Lục Hàn Chi, lúc thì cào mặt, lúc thì vẫy đuỗi, chính là ngồi không yên, nhưng cử động thế nào cũng thận trọng, bởi vì cô cảm thấy mỗi lần mình vừa động đậy Lục Hàn Chi sẽ cúi đầu nhìn cô…
Trên lý thuyết hẳn là cô nên hưởng thụ, nhưng thế nào Bạch Du Du cũng cảm thấy là một kiểu giày vò.
Không dễ dàng gì xe mới dừng lại, Lục Hàn Chi ôm cô xuống xe.
Bạch Du Du ngoan ngoãn nằm bò trên cánh tay Lục Hàn Chi, vừa ngẩng đầu nhìn là một căn biệt thự ba tầng sừng sững trước mắt, xung quanh dường như là một vườn hoa, cây cối đa dạng, có lẽ bởi vì là buổi tối, biệt thự cao lớn lộ ra một chút lạnh lùng.
Có người từ bên trong mở cửa, một quản gia dáng vẻ là một người đàn ông trung niên ra nghênh đón, "Tiên sinh, ngài đã trở lại."
Ông ấy đi tới có lẽ là muốn nhận lấy áo khoác của Lục Hàn Chi, vào cửa mới phát hiện, trong lòng Lục Hàn Chi còn ôm một động vật nhỏ là Bạch Du Du, lập tức có hơi sững sờ.
Bạch Du Du nghe thấy Khang Văn Trạch nói chuyện với quản gia, nhưng lực chú ý của cô hoàn toàn bị cách bày trí trong phòng khách hấp dẫn, Lục Hàn Chi ôm cô cởi giày, đi lên cầu thang lót thảm, đột nhiên dừng bước lại quay đầu dặn dò: "Chuẩn bị cho em ấy chút thức ăn đưa lên đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!