Chương 10: (Vô Đề)

Bạch Du Du hoàn toàn không hiểu những điều các cô ấy mới nói là ý gì, lại không thể hỏi, chỉ có thể rối rắm meo meo kêu mấy tiếng.

Nhưng mà sau khi Giang Ninh nhận một cuộc điện thoại xong bắt đầu xử lý chuyện công việc, không có thời gian rảnh nói chuyện khác. Bạch Du Du nghe ra hình như Nhan Tử Hàng sáng nay lại gây họa rồi, giọng điệu Giang Ninh gọi điện thoại rất không tốt, nhưng tay vuốt ve cô lại rất dịu dàng.

Mãi cho đến khi Bạch Du Du mơ mơ màng màng muốn ngủ, lúc tỉnh lại đã ở trong lòng Khang Văn Trạch.

"Hôm nay móng của em ấy vừa mới bị thương, có điều không phải vấn đề gì lớn."

Khang Văn Trạch nhìn móng vuốt bị thương của Bạch Du Du, có hơi đau lòng sờ sờ đầu cô.

"Hàn Chi đâu?"

"Đang chuẩn bị rồi."

Bạch Du Du hoàn toàn không phản ứng kịp bọn họ muốn dẫn mình tới đây làm cái gì, chỉ nhìn ra nơi này hình như là studio chụp hình, trang hoàng rất lộng lẫy, bao gồm cả nhiếp ảnh gia nhân viên công tác ở bên trong đều đang rất bận, có người qua đây chào hỏi Giang Ninh, cô ấy liền đi qua.

Khang Văn Trạch ôm Bánh Trôi đi vào phòng nghỉ, cửa vừa đóng, phòng nghỉ yên tĩnh giống như hai thế giới với bên ngoài.

Bạch Du Du ở trong lòng Khang Văn Trạch ló đầu ra, nhìn xung quanh một vòng chỉ nhìn thấy một người ngồi trên sofa.

Là Lục Hàn Chi.

Trên người anh mặc áo sơ mi trắng tinh, hai chân thẳng tắp bát chéo nhau trên chiếc bàn thấp, nhắm mắt giống như đã ngủ rất sâu.

Khang Văn Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ, nhỏ giọng gọi anh: "Lục tiên sinh, đã đưa Bánh Trôi qua đây rồi ạ."

Đây là lần thứ hai Bạch Du Du nhìn thấy Lục Hàn Chi người thật, có lẽ là vì vừa mới làm tạo hình, cô cảm thấy hôm nay Lục Hàn Chi càng thêm chói mắt hơn ngày hôm đó.

Có lẽ là vì nhìn qua anh quá bình tĩnh, Bạch Du Du vẫn kích động giống như lần trước, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào anh.

Khang Văn Trạch gọi một tiếng rồi không lên tiếng nữa, một lát sau Lục Hàn Chi chậm rãi mở mắt ra, ngẩng người ngồi dậy.

Bạch Du Du tránh đầu vào lòng Khang Văn Trạch, nhìn lẽ anh một cái.

Lục Hàn Chi hơi cau mày, thần sắc có hơi âm trầm.

Chẳng lẽ có tật tức giận khi thức dậy?

Luôn cảm thấy khí thế có hơi đáng sợ…

Khang Văn Trạch cũng không nói nữa, nhất thời không khí giống như đông cứng lại.

Chờ thêm lát nữa, Bạch Du Du mới nghe thấy tiếng Lục Hàn Chi.

"Em ấy làm sao vậy?"

Bạch Du Du cảm giác được Khang Văn Trạch hình như thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chị Ninh nói hôm nay em ấy bị người ta cầm kéo cắt móng nên bị thương, có điều không nghiêm trọng, chắc là sẽ không ảnh hưởng đến chụp ảnh."

Khang Văn Trạch cảm thấy mèo nhỏ trong lòng có hơi run rẩy, vội vàng vuốt lông trấn an, "Có thể em ấy còn có chút sợ hãi."

… Hoàn toàn là nguyên nhân sinh lý đó, anh không thể yêu cầu một con mèo có bao nhiêu bình tĩnh hiểu không?

"Hàn Chi." Giang Ninh đẩy cửa tiến vào, "Tôi nghe nói đạo cụ chụp hình cùng cậu nên là một chú chó, sao lại đổi thành mèo thế?"

Khang Văn Trạch giải thích: "Lục tiên sinh không thích chú chó kia."

Không thích chó?

Bạch Du Du dựng thẳng lỗ tai, vậy thích mèo sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!