Chương 1: (Vô Đề)

"Ông chủ, con mèo kia muốn bỏ chạy!"

Trong tiệm mèo, một nữ sinh đến xem mèo kinh hãi chỉ vào lồng sắt hét lên.

Ông chủ đảo mắt nhìn, chỉ thấy một con mèo Ragdoll còn nhỏ chật vật bò ra từ trong cái lồng ban nãy anh ta mở ra còn chưa đóng kỹ, sau đó bước từng bước nhỏ liều mạng chạy về phía trước.

Ông chủ tiệm mèo bất đắc dĩ lắc đầu: "Lại là nhóc, Tiểu Tam." Nói xong tiến lên chìa tay ôm nó lên, bỏ vào trong lồng.

Con mèo Ragdoll kia bị nhét vào trong lồng liền kêu thảm thiết cào điên cuồng, nhưng nghe vào tai người chỉ là tiếng mèo nhỏ giọng kêu non nớt, nữ sinh kia lập tức bị sự dễ thương quật trúng: "Đáng yêu quá, nó muốn ra ngoài chơi sao?"

Ông chủ nói: "Một lứa ba con, nó là đứa nhỏ nhất cũng là đứa ầm ĩ nhất, ngày nào cũng muốn chạy ra ngoài."

Trong lồng, con mèo nhỏ Ragdoll vừa muốn chạy kia vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực nằm xuống.

Em gái ông, vì tôi là con mèo nhỏ nhất trong lồng nên gọi tôi là "Tiểu Tam"?! 

Mà chẳng qua cô cũng chỉ muốn ra ngoài tản bộ chút thôi, đợi mãi trong lồng ngột ngạt quá, chỗ nào muốn chạy ra ngoài chứ? Bây giờ cô ở bộ dạng này, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Nếu như là mèo bình thường, tên gọi là gì cũng không quan trọng, dù sao bọn chúng cũng nghe không hiểu, nhưng con mèo Ragdoll này không giống vậy, ai có thể ngờ được trong cơ thể con mèo nhỏ này là linh hồn của một con người chứ?

Nhớ tới cảnh ngộ của bản thân, Bạch Du Du cũng khóc không ra nước mắt, cô vốn chưa quá 20 tuổi, còn đang học đại học, không lâu trước vì một vụ tai nạn xe cộ bất hạnh qua đời, chuyển thế đầu thai trên cơ thể con mèo Ragdoll này.

Nhưng nói chuyển thế đầu thai cũng không đúng lắm, bởi vì Bạch Du Du từ khoảnh khắc tỉnh lại trong cơ thể con mèo này thì có toàn bộ ký ức của đời trước.

Nếu như thật sự là đầu thai thành mèo còn tốt, nhưng cô vẫn là Bạch Du Du mà, đời trước từ nhỏ đã là cô nhi, một đường khó khăn lớn lên, chân thành tận tụy vừa học vừa làm, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện gì xấu… Đương nhiên, ở cô nhi viện thi thoảng cướp thức ăn của những đứa trẻ khác thì không tính.

Đại khái là mèo nhỏ trong đây sau khi bán ra ngoài đều sẽ do chủ đặt tên, cho nên ông chủ đặt tên cho những con mèo mới sinh ra rất tùy tiện. Mèo con lứa này ở chỗ cô có tổng cộng ba con, mèo trong tiệm nhiều như vậy tên gì cũng đặt cho có, ông chủ cũng lười nghĩ, sẽ thuận miệng gọi bọn chúng là Tiểu Nhất Tiểu Nhị Tiểu Tam, Bạch Du Du bất hạnh nhập vào cơ thể con mèo thứ ba, vì thế có một cái biệt danh lố bịch như vậy.

Tốt xấu gì cũng là một con mèo Ragdoll cao quý xinh đẹp, ông chủ à, ông có thể dụng tâm một chút không!

Cũng may ông chủ rất bận, ngày thường cũng sẽ không gọi tên bọn chúng, chỉ có lúc Bạch Du Du lăn qua lăn lại mới làm mặt bất đắc dĩ gọi tên nó, mỗi lần gọi như vậy ngay cả bản thân ông chủ cũng cảm thấy thú vị.  

Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà!! Bạch Du Du nghĩ thầm, đời trước người ta ngay cả yêu đương cũng chưa đâu, đời này đã bị đặt cái tên Tiểu Tam, cái này gọi là chuyện quái gì đây chứ!

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh, đời này cô cũng sẽ là con mèo nhỏ chỉ biết kêu meo meo rồi ăn thức ăn cho mèo.

Bạch Du Du buồn bực vùi mình trong lòng một con mèo vừa mới sinh mèo nhỏ xong, mặc cho nó liếm tới liếm lui trên người mình, cũng may giống của cô không tồi, cho nên nếu như sống cùng một người tốt có lòng nhân ái, còn có thể vừa hưởng thụ vừa ngồi ăn chờ chết.

Cô ở chỗ này không có chút tự do nào, không bằng bị người ta mua về nuôi, ở trong nhà chủ nhân còn có thể tự do được chút.

Cho nên cứ hễ có người đến xem mèo, Bạch Du Du liền lập tức bò dậy xem người kia có thuận mắt không, nếu như thuận mắt thì liều mạng bán manh*, nhưng cũng có lẽ vì nó còn quá nhỏ, khách đến xem mèo chỗ này đều rất kén chọn, lông cũng không phát d. ục tốt như mấy con khác, rất nhiều người chỉ thấy cô đáng yêu nên trêu chọc một chút, chẳng hề có ý muốn đem cô về nhà chút nào.

*Bán manh: Làm những hành động đáng yêu, dễ thương.

Mèo Ragdoll tuy rằng là kiểu mèo lớn, nhưng là chậm lớn, màu lông ít nhất cũng phải đến 2 tuổi mới có thể đầy đủ và đều, nhưng Bạch Du Du trông không khác lắm những con mèo Ragdoll mới sinh, nhìn qua còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn một chút, hơn nữa không phải đi ngủ thì là lười biếng nhìn những con mèo khác chơi đùa ầm ĩ với nhau.

Mãi cho đến một ngày, có một người đàn ông trung niên tới xem mèo, nhìn tới nhìn lui lại quay về nhìn cô bên này.

Người đàn ông trung niên này nhiều nhất cũng đến 50 tuổi, mặc tây trang, dáng người chăm sóc không tồi, nếp nhăn trên mặt rất ít, còn có thể nhìn ra đường nét đẹp trai khi còn trẻ, Bạch Du Du do dự một chút, mặc dù vị này thoạt nhìn tuổi có hơi lớn nhưng nhìn qua rất dịu dàng, chú lớn đẹp trai có lòng nhân ái cũng không tồi, vì thế liền vội vàng bò ra từ dưới bụng mèo mẹ, tiến tới trước mặt người ta bán manh.

Bạch Du Du nũng nịu kêu meo một tiếng, đôi mắt ướt át long lanh nước liều mạng nhìn về phía chú ấy.

Mau nhìn tôi nè chú ơi!

Người đàn ông trung niên mỉm cười sờ phần lông mềm mại trên cái đầu nhỏ, "Con này không tồi, chỉ là nhìn thì hơi nhỏ, bao tháng rồi?"

Ông chủ cảm thấy chú ấy có hứng thú liền qua giới thiệu cho chú ấy, Bạch Du Du vừa nhìn thấy chú ấy thu tay thì vội vàng kêu meo meo hai tiếng, người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn cô một cái, có lẽ là cảm thấy cô thật sự đáng yêu, lại vươn tay ra sờ đầu cô, xoay người hỏi ông chủ giá cả.

Xem ra quyết định mua cô chắc rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!