Trong sân trường.
Đậu Bao đi bên cạnh Tô Anh, cứ đi hai bước liền liếc trộm cô, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, quả thực là khiến Tô Anh thấy hơi phiền.
Bước chân đột nhiên ngừng lại, thấp mắt nhìn cô bạn, Cậu muốn làm gì?
"Cậu hôm nay không đi tìm thầy Tống à?" Đậu Bao yếu ớt hỏi.
Tô Anh trầm mặc hai giây, ngữ khí kiên định, Không đi.
"Nhanh như vậy đã từ bỏ rồi?" Đậu Bao như có điều suy nghĩ, sờ sờ cằm:
"Thầy ấy không phải chỉ tránh cậu hai ngày mà cậu đã không cần?"
Ai nói tớ từ bỏ?
Tô Anh hừ một tiếng.
Vậy cậu…
Tô Anh kiêu ngạo hất cằm, thần thái kiều mị.
"Thầy ấy tránh gì chứ…"
Đậu Bao ngẩn ngơ, Cái gì?
Xuỵt. Ngón tay ngọc của Tố Anh chạm lên môi cô nàng, cười thần bí, Bí mật.
——
Số lần Cố Khê Viễn đến trường A càng ngày càng nhiều, ý qua điện thoại chính là, muốn đến trường kiếm người yêu.
"Cậu thế này là có ý gì?"
Thích Ý ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, một mặt khinh bỉ liếc nhìn Cố Khê Viễn,
"Không muốn kiếm nữ minh tinh xinh đẹp, chạy tới đây để cua các sinh viên nhàm chán này." (hổng biết tên anh Thích Ý có đúng không nữa nhưng mà nói cứ kì kì sao ý, ai biết thì chỉ mình nha)
Cố Khê Viễn không có thấy buồn chán, anh cười tủm tỉm nhìn thông tin của một nữ sinh vừa mới làm quen được trên điện thoại.
"Cậu thì biết cái gì."
Anh để điện thoại xuống, lông mày nhướn lên,
"Thời gian gần đây, mấy nữ sinh năm nhất mới đem đến thú vị."
À. Thích Ý chợt ngồi thẳng người, làm bộ chắp tay trước ngực,
"Nguyện ý nghe cao kiến của cậu chủ Cố đây."
Cố Khê Viễn không thèm, khoát tay,
"Tôi đây liền không dám nhận."
"Tôi nói cậu nghe, tôi đây còn không phải vẫn thua thầy Tống của chúng ta, cậu không biết cậu ta…"
Thích Ý đôi mắt sáng lên, hơi hứng thú ghé người lại gần, muốn nghe chuyện thật cẩn thận.
Cửa xe bất ngờ bị kéo ra, Tống Đĩnh Ngôn một thân đồ đen đĩnh đạc đứng nbên ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!