Đậu Bao cả đêm ngủ không an ổn, hình bóng gương mặt lạnh như băng của người đàn ông đó cứ vờn quanh trước mắt cô mãi không tản đi, kích thích các dây thần kinh khiến một đêm này cô giật mình tỉnh giấc không biết bao lần.
Rạng sáng tầm năm giờ, cô đã tỉnh táo triệt để, nhấc lên chăn mỏng Tô Anh giúp cô đắp lên, chỉnh sửa quần áo đi phòng bếp rót cho mình cốc nước.
Khóc mệt cả một đêm rồi, cơ thể cực độ thiếu nước, quả thực là phải uống đến ba cốc mới khiến cô dịu đi cơn khát.
Lúc trở về, trong phòng tối đen như mực, cô lơ đãng không có chú ý đến cửa phòng, mũi chân vấp phải khiến cả người mất trong lực nhào về phía trước, hai đầu gối chạm đất, bịch một tiếng sõng soài trên mặt đất.
Ngủ ở một bên sofa là Tô Anh bị tiếng động này đánh thức, bỗng nhiên tỉnh dậy, liều mình dịu mắt để bản thân trở nên tỉnh táo.
Đậu Bao?
Anh… Cô nàng chưa kịp nói hết liền oa một tiếng khóc lên, thân thể đau đớn cùng vết thương trong tim đan xen vào nhau, trong khoảnh khắc này dung hòa làm một, dễ dàng phá vỡ lớp ngụy trang vốn đã mỏng manh của cô ấy.
Tô Anh bật đèn lên, ánh mắt liền nhìn thấy người con gái nằm rạp trên mặt đất khóc thương tâm, cái tư thế này quả thật có chút buồn cười, Tô Anh không nhịn được bật cười.
Chọc cho người nào đó càng khổ sở hơn,
"Ôi…ôi…hu…hu…cậu còn cười…"
Tô Anh nhanh chóng tiến lên đỡ cô ấy, nhẹ giọng nói:
"Có bị thương chỗ nào không?"
Nơi này đau… Cô nàng chỉ chỉ chỗ sưng đỏ thành bánh bao nhỏ trên đầu gối.
Tô Anh thấy vết thương ngày càng có dấu hiệu sưng to, đứng dậy chuẩn bị lấy thuốc bôi, nhưng lại bị Đậu Bao kéo tay giữ lại.
Khóe miệng ỉu xìu, đầu ngón tay lại chỉ vào vị trí tim,
"Tiểu Anh Đào, chỗ này tớ cũng đau."
"Hức…hức… tớ đau chết mất…"
Được, được… Tô Anh lần này là thật lòng đau đớn, đem người con gái đang khóc lớn như đứa trẻ ôm vào trong ngực, dịu dàng nói,
"Cậu không vui thì nói cho tớ biết được không? Tớ san sẻ với cậu."
Đậu Bao khóc nấc một cái,
"Nói cho cậu cũng vô dụng thôi."
Sao?
"Cậu thậm chí còn ngây ngô hơn tớ?"
Ngây ngô?
Đậu Bao ồm ồm giải thích,
"Là tình cảm trong sáng."
Tô Anh cự tuyệt, động tác hất gia hỏa này ra, làm bộ muốn đứng dậy khiến ai đó vội ôm chặt lấy đùi cô,
"Tớ nói, nhưng cậu không được cho người khác biết đâu."
Tô Anh nhịn không được thanh minh,
"Ngoại trừ cậu, tớ còn có người bạn nào thân thiết nữa sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!