Hôm nay lần thứ nhất kết thúc ở sau cửa.
Áo ngực cùng quần lo̶t̶"̶ cô rơi trên lả tả trên sàn, cao trào qua đi, thân thể người con gái nhuốm hồng tình dụ̶c̶, vô lực dựa vào cửa, sau khi dần lấy lại được tinh thần, cô chuyển động cơ thể nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, đáy mắt long lanh, trong ánh sáng nhu hòa càng quyến rũ động lòng người.
Trái ngược với cô, người đàn ông quần áo chỉnh tề, chỉ nhìn riêng phần trên sẽ không thấy bất cứ sự khác lạ nào, nhưng chỉ cần đảo mắt xuống dưới một chút liền nhìn thấy dụ̶c̶ vọng to lớn đang hiên ngang ngẩng cao đầu, bên trên quy đầu vẫn còn dính tinh dịch trắng đục, cho dù đã xuất tinh rồi nhưng trước sau vẫn tím thẫm, cứng rắn.
Anh lấy ra áo mưa vừa dùng vứt vào thùng rác, mắt đỏ ngầu tới gần ngời con gái, trải qua một lần hoan ái cô tứ chi đã ê ẩm, muốn tránh khỏi người đàn ông nhưng khổ nỗi toàn thân đã rã rời, chỉ có thể để mặc anh ôm lấy mình.
Thời khắc bị anh ôm đưa đến sofa, cô bắt đầu hối hận không nên làm hành động như vậy, thật không biết sống chết mà trêu chọc anh.
Không phải là đùa với lửa, phải là đi tìm chỗ chết mới đúng.
Nhớ lại thời gian vừa nãy, trên đường trở về cô đều không an phận, khi xe dừng đèn đỏ trên đường, người con gái bắt đầu bày ra trò trêu chọc người đang ngồi ghế lái, không phải là chu mỏ hôn trộm mà là dùng tay nhỏ mềm mại không chút kiêng kỵ đi chu du tại nơi nào đó giữa hai chân anh.
Nhìn gương mặt anh khó nhịn cùng ẩn nhẫn, cô cười một tiếng yêu kiều, mở miệng gọi, Thầy Tống, so với tiếng gọi trong dĩ vãng vừa mềm mại vừa mỏng manh khiến người nghe muốn mềm nhũn.
Tay nhỏ dịch chuyển một chút, rốt cuộc cũng được như ý nguyện chạm tới đồ vật nào đó, khoảnh khắc đó Tống Đĩnh Ngôn đột nhiên ngăn chặn tay của cô, giống như đã nhẫn nại đến cực điểm, thắng gấp chuyển xe sát vào lề đường, dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt đã nhuốm đỏ, vừa nồng đậm vừa mãnh liệt.
Thanh âm cơ hồ là rít qua từng kẽ răng,
"Còn lộn xộn nữa, anh sẽ ngay tại đây muốn em."
Tô Anh sợ ngây người, lý trí nói cho cô biết đùa thế là đủ rồi nên dừng tay thôi, dù sao thì tính tình trong nóng ngoài lạnh của người đàn ông này cô cũng coi như đã trải nghiệm, nếu thực sự để cho anh làm thật thì cô chỉ có thể khóc không ra nước mắt thôi.
Lại trôi qua mười phút, người đàn ông trầm mặc không nói gì, một đường lớn xe chạy như vũ bão, tốc độ xe đáng sợ đến mức cô không dám nhìn tới đồng hồ tốc độ.
Trong nháy mắt xe dừng lại, cô theo phản xạ có điều kiện muốn chạy xuống xe, vừa chạy tới cửa liền bị người đàn ông nhanh chân đuổi theo, thô bạo bắt lấy cổ tay cô, hô hấp hỗn loạn, ô bấm mật mã mở cơ hồ sắp bị anh phá hỏng.
Cạch tiếng khóa cửa vang lên, cô bị anh cường ngạch kéo vào, thời khắc cửa đóng lại cô liền bị đè lên khung cửa.
Hai tay bị anh giam cầm kéo lên đỉnh đầu, đôi môi bất ngờ ập xuống không kịp cho cô có thời gian thích ứng, mút lấy đầu lưỡi liền kéo ra ngoài, cô cau mày nghẹn ngào, chất lỏng óng ánh từ khóe môi cô chảy ra, người đàn ông ngừng động tác, ôn nhu liếm sạch sẽ khóe miệng của cô.
Đáy mắt anh vương vấn dục niệm quá mức rõ ràng, khóe miệng còn mang theo ý cười không rõ.
Tô Anh nuốt vào một ngụm nước bọt, run run mở miệng, Thầy, em sai rồi.
"Anh không cần em nói xin lỗi." Người đàn ông lui về sau một bước, cởi cúc áo đầu, ôn nhu cười một tiếng.
Thân thể bỗng nhiên bị anh quay ngược, hạ thân cứng rắn chống đỡ mông cô, cây gậy thẳng hướng chỗ khe mông, sau lưng người đàn ông liếm láp lỗ tay nhỏ của cô.
Anh cần em dập lửa.
Cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi, dường như việc cởi từng cúc khiến kiên nhẫn của người đàn ông dần mất hết, hai tay kéo qua vạt kéo, càng ra sức xé mở, vải vóc mỏng manh theo động tác thô bạo rách rơi lả tả.
Anh cúi đầu dùng răng mở khóa áo ngược người con gái, cũng không có lập tức trút bỏ, mặc cho nó nửa treo ở trên người cô, lòng bàn tay không chút khách khí nắm chặt đôi bông đào trắng tuyết tinh tế kia.
Ngực Tô Anh vừa lớn vưà mềm mại, mặc cho người đàn ông tùy ý nhào nặn, xúc cảm kích thích không thể chịu nổi dần lan ra khắp người cô.
Bầu nhũ hoa tròn trịa từ các kẽ ngón tay trào ra, đủ hình dạng, một mảng da thịt trắng nõn in đầy dấu tay hồng nhạt, cô bị đau khẽ hừ một tiếng.
Đau sao?
Cường độ trên tay chậm dần đi, vẫn là ôn nhu hỏi.
Cô vừa đau lại vừa thoải mái, hô hấp càng dồn dập.
Trong lúc lơ đãng, bàn tay mang khí nóng dần dần vuốt ve đến đầu nhũ, cô tựa hồ rất mẫn cảm, vừa chạm tới đỉnh hoa nho nhỏ đỏ thắm kia, thân thể không kiềm chế được liền run lên, anh cố ý dùng ngón tay kẹp thẳng viên đậu đỏ, vừa di chuyển vừa bóp ma sát, chỉ trong chốc lát, tiểu cô nương chân đã mềm nhũn, ý thức vì bị giày vò cũng sắp bay lên đến tận mấy tầng mây.
Dễ chịu sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!