Người phụ nữ kia sau khi rời đi, cảm xúc của Tân Viện đột nhiên trở nên nặng nề, ngây người mấy giây liền lập tức đứng dậy hướng những người có mặt trong phòng bao nói lời xin lỗi, sau đó nhanh chóng lôi kéo Tô Anh đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa phòng bao, Tô Anh dừng lại bước chân hỏi: Đi đâu?
Tân Viện thất hồn lạc phách lẩm bẩm:
"Gặp người nhà của tôi."
Tô Anh hô hấp ngưng trệ, không thể tin hỏi lại,
"Mang tôi đi? Bà điên rồi sao?"
"Tôi cũng không có biện pháp nào khác." Tân Viện như là bị điện giật, toàn bộ người đều không chân thực,
"Dẫn cô đi, là vì muốn tốt cho cô."
Cô lạnh lùng hất tay Tân Viện ra,
"Bà thần kinh cái gì vậy?"
Tô Anh. Ngữ khí Tân Viện thấp đến mức mù mờ,
"Coi như tôi cầu xin cô, lúc này đừng cùng tôi gây sự nữa."
Thực lòng mà nói, đây là lần đầu tiên Tô Anh nhìn thấy bộ dạng này của Tân Viện, phảng phất như bị ác quỷ rút hồn chiếm phách, chỉ còn lại bộ xương.
Con người đều có lòng trắc ẩn, Tô Anh cũng thế, dẫu gì Tân Viện cũng bỏ ra số tiền rất lớn giúp bà ngoại kéo dài sáu năm sinh mệnh.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Bắt gặp Tô Anh đã mềm lòng, động tác bà ta lưu loát nắm chặt tay Tô Anh, dùng lực mấy phần, dặn dò:
"Mặc kệ chị ấy có nói cái gì, cô cũng không cần nói lại."
Tô Anh cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn theo bà ta đẩy cửa phòng bao sát vách đi vào.
Phòng bao rất lớn, bàn tròn lớn đều là các trưởng bối ăn mặc nghiêm túc, thấy hai người tiến đến, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng im lặng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía họ.
Tô Anh không phải là chưa từng thấy qua việc người đời, nhưng bầu không khí nơi này quả thực quái dị đáng sợ, Tân Viện nắm chặt tay của cô, chân có chút đứng không vững.
Đến rồi đấy à.
Người phụ nữ từng đến phòng bao lúc trước không nhanh không chậm dùng khăn ăn lau sạch sẽ miệng, cười nói:
"Thất thần làm gì, ngồi xuống đi."
Tân Viện vuốt vuốt cuống họng nói:
"Chị, bên kia bọn em còn có…"
Người phụ nữ cắt ngang lời Tân Viện,
"Nhiều năm như vậy không gặp, em không phải định nói cho chị, người nhà mình còn không quan trọng bằng những vị khách xã giao kia?"
"Đương nhiên không phải."
Vậy thì tốt.
Tân Viện lôi kéo Tô Anh ngồi xuống, cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mấy người đàn ông kia, thoạt nhìn có vẻ nhân ái nhưng thực ra đều là kiêu ngạo xem thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!