Chương 12: Em còn đang tức giận

Tô Anh vậy mà cư nhiên trước mắt anh biến mất hai ngày. Ngay cả lớp học của anh, cô cũng trốn trắng trợn. Điều này làm anh có chút ngoài ý muốn, nói không tức giận là giả.

Sau khi tan lớp, anh chân trước vừa đi ra ngoài, chân sau đã có người đuổi theo. Anh phát hiện ra, bước chân dừng lại, quay người.

Đậu Bao ôm sách vở xiêu vẹo đứng sau, thở hồng hộc nói, Thầy… thầy Tống.

Tống Đĩnh Ngôn cảm thấy cô nhìn rất quen mắt, giống như đã gặp chỗ nào đó.

Tìm tôi có việc?

Có. Đậu Bao âm thanh khe khẽ, nhỏ giọng khẩn cầu:

"Thưa thầy, có thể làm phiền thầy một chút đi xem tiểu Anh Đào được không? Cậu ấy đã sốt cao hai ngày nay nhưng lại không chịu đi bệnh viện, em sợ cậu ấy sẽ không chịu đựng được, giờ rất lo lắng chỉ có thể nhờ thầy."

Tiểu Anh Đào?

Người đàn ông trong chốc lát nhớ ra, đây là nữ sinh hay đi cùng Tô Anh.

Cô ấy bị bệnh? Tống Đĩnh Ngôn hỏi.

Đúng vậy. Đậu Bao gật đầu như giã tỏi, cung kính xoay người, thành khẩn nói:

"Tiểu Anh Đào đành làm phiền thầy."

Người đàn ông không nói chuyện nhưng thời khắc quay người rời đi, trên môi nở nụ cười. Chẳng lẽ bị anh làm cho sinh bệnh?

——

"Kính coong, kính coong" Dù chuông cửa vang lên rất nhiều lần nhưng không có ai trả lời.

Giữa hai hàng lông mày của anh đang hiện nếp gấp rất sâu, chuẩn bị lấy điện thoại liên hệ với người quản lí khu chung cư.

Vừa mới lấy ra điện thoại, chưa kịp bấm số thì cửa mở.

Thông qua khe hở nho nhỏ hiện ra nửa gương mặt của cô. Sắc mặt trắng bệch không còn là ửng hồng như mọi ngày, thân thể yếu mềm dựa trên cửa.

Ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông, cô kinh ngạc mất mấy giây, khóe môi khô khốc kéo ra một nụ cười.

Cửa mở rộng, người cơ hồ là nhào vào lòng anh, toàn bộ sức nặng cơ thể đổ dồn vào anh. Phát giác thân thể cô đang ngày càng trượt xuống, cánh tay anh dùng sức, cố trụ thân thể của cô.

Tô Anh Tô Anh.

Anh ôn nhu gọi.

Nhưng trước ngực tiểu mỹ nữ từ từ nhắm hai mắt, tiếng hít thở đều đều giống như là hôn mê bất tỉnh.

Tống Đĩnh Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể chặn ngang người bế cô, trưc tiếp đi vào phòng ngủ. Đưa cô nằm trên giường, sau đó kéo chăn, nhẹ nhàng đắp kín cho cô.

Cúi đầu bắt gặp hai má cô còn đỏ, mu bàn tay khẽ chạm vào cái trán trơn bóng. Hoàn toàn như dự đoán, nóng ran.

Anh đi vào phòng tắm, làm ướt tấm khăn vuông rồi vắt khô gấp gọn đắp lên trán cô.

Người trên giường giống như là cảm thấy lạnh, khuôn mặt nhỏ hơi nhíu, khẽ cử động. Cô dịch chuyển tư thế, người cũng triệt để trầm tĩnh lại, chậm rãi tiến vào trạng thái ngủ.

Người đàn ông đứng lặng tại bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt an tĩnh ngủ của cô mà ngây người. Lập tức quay người đi ra, cửa bị anh nhẹ nhàng đóng ại.

Vốn nghĩ đi về nhà lấy cho cô ít thuốc hạ sốt nhưng vừa đi đến phòng khách, ánh mắt liền chú ý tới cái bàn trà lộn xộn.

Trên bàn trà ngổn ngang đặt một đóng sách truyện tạp chí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!