"Em thấy thế nào." Quốc Hưng khẽ nói bên tai Ngọc Hân.
Thật sự thì Ngọc Hân cảm thấy bất ngờ trước quan cảnh này, một gian phòng được bài trí toàn màu trắng, màu sắc cô ưa thích. Với ngọn đèn ở trên trần, ánh sáng phảng nhẹ xuống càng làm không gian thêm lãng mạn và nồng ấm hơn. Những ngọn nến màu trắng, tiếng piano vang vẳng nhẹ nhàng bên tai.
Nếu Ngọc Hân đoán không lầm thì đêm nay chắc có biến lớn.
"Em thấy hơi bị bất ngờ.
"Phải mất một lúc thì Ngọc Hân mới cất lời được. Quốc Hưng khẽ cười."Anh dành sự ngọt ngào này tặng riêng cho em."
Những lời có cánh của anh khiến cô phải đỏ mặt lên vì ngượng. Ngọc Hân nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nhìn Quốc Hưng. "Anh có thể nói cho em biết lý do hay không."
Quốc Hưng nghiêm túc nhìn Ngọc Hân. "Thật ra đêm nay là anh muốn." Anh móc từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ màu đen. "Anh sẽ không làm em hoảng hay ngại ngùng vì anh." Quốc Hưng khẽ cười. "Anh chỉ để nó ở đây."
Tay phải anh sờ lên chiếc hộp. "Đến khi nào em nghĩ mình đã sẵn sàng thì anh sẽ ngỏ lời với em."
Ngọc Hân vén tóc của mình sang một bên rồi e ngại. "Em biết ý anh là gì. Nhưng hiện giờ thì em chưa sẵn sàng. Em vẫn còn yêu anh ta."
"Là Văn Vũ đúng không.
"Quốc Hưng khẽ nói. Ngọc Hân ngạc nhiên."Sao anh biết."
Quốc Hưng mỉm cười. "Anh đã nghi ngờ từ lúc gặp Vũ với bé Lan ở nhà hàng hôm đó." Anh nhìn cô với ánh mắt buồn bã. "Lúc em uống rượu. Cách em nhìn Vũ, cách em đặt ly xuống, nó biểu hiện cho thấy tất cả. Anh chưa bao giờ được em nhìn anh như vậy."
Quốc Hưng gõ mấy ngón tay lên bàn. "Ánh mắt em ghen tuông khi thấy bé Lan và Vũ trò chuyện. Rồi đến lúc bữa tiệc, nhìn cảnh em gào thét tên anh ta trong vô vọng."
Quốc Hưng khẽ cười. "May là lúc đó chỉ có anh và bé Lan thấy."
Ngọc Hân cúi mặt xuống vì cảm thấy có lỗi. "Em xin lỗi."
"Sao em phải xin lỗi." Quốc Hưng nói nhanh. "Chuyện bình thường thôi mà. Anh sẽ đợi em. Đến khi nào em dứt bỏ được hình bóng anh ta và chấp nhận anh thì thôi."
Ngọc Hân ngạc nhiên và sửng sốt. "Anh không sợ như vậy sẽ thiệt cho mình sao."
Quốc Hưng chau mày. "Sao lại thiệt. Em đợi anh suốt bao nhiêu năm qua. Giờ anh đợi lại em có chút xíu thì có hề hấn gì kia chứ."
Ngọc Hân bật khóc trong sung sướng. "Em cảm ơn anh."
"Cảm ơn gì chứ." Quốc Hưng mỉm cười. "Nhưng em vẫn phải đi chơi với anh đó nha. Đừng vì đêm nay mà trốn tránh anh nha."
Ngọc Hân gật đầu. "Dạ vâng.
"Sau đó hai người ăn uống và kể cho nhau những chuyện xưa kia. Ngọc Hân nghĩ mình thật có phúc khi được Quốc Hưng đối xử như vậy. Sau khi về nhà thì cô vội lao qua phòng Ngọc Lan. Bước vào trong, cô thấy em mình hình như đang chat với Văn Vũ. Ngọc Hân khẽ cười ngồi xuống, Ngọc Lan xoay laptop qua cho cô xem cùng. Hình như Văn Vũ đang khoe với em cô là mới nhận được tiền thưởng. Sau một hồi thì Ngọc Hân kể thật với em mình."Anh Hưng mới cầu hôn chị."
Ngọc Lan nhìn cô ngơ ngác. "Rồi chị có đồng ý hay không."
"Tất nhiên là chị từ chối rồi." Ngọc Hân bếu nhẹ má Ngọc Lan.
"Vì sao.
"Ngọc Lan nhìn cô thắc mắc. Ngọc Hân thở dài."Vì chị vẫn yêu anh rể của em chứ sao.
"Cô nhìn em mình có vẻ buồn. Ngọc Lan trầm ngâm giây lát rồi bật dậy lao đi. Ngọc Hân nằm trên giường thấy em mình đi tới bàn viết gì đó lên một mảnh giấy rồi đi tới đưa cho cô."Chị xem đi.
"Ngọc Lan buồn rầu. Ngọc Hân nhìn vào thấy mảnh giấy ghi địa chỉ gì đó."Cái này là cái gì."
"Là địa chỉ cửa hàng anh ấy làm ở thành phố N." Ngọc Lan mặt dịu xuống. "Chị đi tìm anh rể đi."
Ngọc Hân bật dậy nhìn em mình với nỗi ngạc nhiên và mừng rỡ trong lòng. "Sao em có được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!