Chương 36: D

Mặc dù vốn biết trước được rằng việc mình bỏ đi sẽ khiến nhiều người không thích, nhưng Văn Vũ không ngờ đến họ lại tức giận hoặc thậm chí nổi điên lên đến mức anh thể không ngờ tới được.

Đầu tiên là Hữu Kim, khi anh nhờ cậu ta chuyển giúp bức thư của mình cho Ngọc Lan thì sắc mặt của Hữu Kim như muốn nhào tới giết chết anh.

"Lần này thì anh định đi đâu.

"Hữu Kim trợn mắt nhìn anh. Biết rõ không thể nói dối nên Văn Vũ đành khẽ cười."Công ty chuyển anh xuống thành phố N."

Hữu Kim nói lớn. "Anh định đi trong bao lâu."

Văn Vũ gãi đầu. "Lâu nhất có thể." Anh dụ ngọt Hữu Kim. "Em đừng nói chuyện này với ai nha."

Hữu Kim gật đầu. "Em biết rồi. Mà anh nhớ giữ gìn sức khỏe đó. Khi nào dành đủ tiền thì em ra thăm anh."

Người tiếp theo là Quốc Bảo và Mỹ Lệ, hai cô cậu này mắng Văn Vũ xối xả mà không cho anh nói lại một lời nào. Có điều không như Hữu Kim, hai cô cậu bảo rằng khi nào bốc lịch off dài ngày được, thì lúc đó họ sẽ gọi cho anh, rồi tới đó vừa đi thăm, vừa đi du lịch luôn một thể.

Rồi đặc biệt là một người, một người duy nhất mắng Văn Vũ, sát mạt anh không ra gì nhưng anh phải bật cười đáp lại, đó là bà chị Ngân quản lý cũ của anh. Thực ra thì Văn Vũ đưa đơn xin nghỉ việc chứ không phải là xin chuyển cửa hàng.

Nhưng anh không biết vì sao chị Ngân lại biết được chuyện đó, anh nghĩ chắc là công ty nói lại. Chị Ngân điện cho anh mắng mỏ các kiểu, liên tục trách móc tại sao anh lại quyết định dại dột và ngu xuẩn như vậy.

Cuối cùng chị Ngân bảo với anh là đã đề xuất ý kiến với công ty chuyển công tác cho anh ra khỏi thành phố H.

Hai ngày sau thì công ty hồi đáp lại với anh và ra quyết định bổ nhiệm anh đi công tác ở thành phố N, công ty không chấp thuận đơn xin nghỉ việc của anh. Ngoài ra để điều anh ra thành phố N, thì công ty miễn cưỡng bốc một nhân viên ở đây để điều vào lại thành phố H.

Thế là tự nhiên chỉ vì anh mà lại gây ra nhiều vướng mắc như vậy, anh cảm thấy bản thân mình thật không xứng với điều đó.

Sau đó chị Ngân điện thoại mời anh vào lại thành phố H để tham dự đám cưới của chị. Anh này tên Thành, một nhân viên làm việc ở phòng nhân sự của công ty. Văn Vũ chưa kịp nói gì thì bà chị này đã ra lệnh, nếu anh không vào thì sẽ đoạn tuyệt tình nghĩa chị em với anh.

Thật sự thì anh chỉ muốn chúc mừng trước thôi mà.

Giờ đây đang ngồi trên xe vào lại thành phố H, Văn Vũ chợt nghĩ tới việc gặp lại Ngọc Hân, anh không biết cô có tới tham dự đám cưới của chị Ngân hay không. Nếu có thì anh phải làm sao, anh không thể trốn về được, ngày vui của chị Ngân kia mà.

Anh có nên gặp lại Ngọc Lan không.

Kể từ lúc cô nhóc đọc được bức thư của anh, thì cô nhóc liền nhắn tin cho anh trách móc, tại sao anh lại bỏ đi mà không nói một lời nào với cô. Anh phải xin lỗi các kiểu thì cô nhóc mới bỏ qua.

Nhiều lần Ngọc Lan nhắn tin hỏi anh đang ở đâu nhưng anh đều giả ngơ, anh chỉ trả lời những câu hỏi khác hoặc hỏi lại cô nhóc chuyện học hành và sức khỏe. Anh sợ mình lại mềm lòng khi cô nhóc tiếp tục ra thăm. Anh nghĩ mình nên để Ngọc Lan đi tìm hạnh phúc riêng của em ấy.

Anh không muốn mình cướp đoạt đi tương lai của cô nhóc.

Sau một hồi thì Văn Vũ cũng tới nhà hàng tổ chức tiệc cưới của chị Ngân. Nhanh chân bước vào trong, Văn Vũ đã thấy bà chị già của mình đang đứng cùng với chú rể. Anh vội tiến tới khẽ cười rồi chào hỏi.

"Sao mày tới sớm vậy.

"Chị Ngân liếc mắt nhìn anh. Văn Vũ khẽ cười."Chị biết em ngại không muốn gặp những người khác mà.

"Anh nói tránh như vậy, anh hy vọng chị ta sẽ hiểu. Chị Ngân hứ lên một tiếng."Chị biết rồi. Thôi mày ghi vài chữ chúc mừng cho vợ chồng tao đi."

Văn Vũ lắc đầu mỉm cười rồi bước qua bàn bên cạnh. Sau khi bỏ tiền mừng cưới vào thùng, anh nhìn sang cuốn sổ, anh bắt đầu viết những lời chúc phúc.

"Chúc hai anh chị trăm năm hạnh phúc."

Sau đó Văn Vũ kí tên bên dưới. "VV." Viết tắt của tên Văn Vũ. Anh sợ mọi người phát hiện ra mình tới dự đám cưới.

Chào hỏi xong, Văn Vũ vào trong rồi bước lên tầng hai. Nơi anh có thể trốn mặt mọi người. Chị Ngân cũng hiểu ý nên đã mách bảo anh trước, rằng Ngọc Hân và những nhân viên của anh sẽ ngồi ở bàn trước lễ đài.

Văn Vũ nhìn quan cảnh xung quanh, những chiếc bong bóng được trang bày trong tiệc cưới, anh chợt nghĩ đến mình. Phải chăng anh cũng đã từng ước ao một đám cưới như vậy với Ngọc Hân. Văn Vũ khẽ nhếch môi cười khinh bỉ với chính mình, anh là ai kia chứ.

Rồi điều gì đến cũng đến, Ngọc Hân, Ngọc Lan, Hữu Kim, Quốc Bảo và Mỹ Lệ tới cùng một lúc, anh nghĩ chắc họ đi chung xe với nhau. Anh thấy Ngọc Hân mang chiếc váy màu trắng, không khó để nhận ra cô nổi bật so với những người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!