Chương 24: D

Người ta thường nói thất tình sẽ qua nhanh thôi và thời gian sẽ chữa lành tất cả. Vậy tại sao đến bây giờ Ngọc Hân vẫn còn thấy mình hận Văn Vũ, là do cô không muốn quên hay là quên không được. Đứa nhóc hay bám víu lấy Văn Vũ giờ chả còn nhớ anh nữa, chả còn chạy đi tìm hoặc hỏi han về anh.

Ngọc Hân ước gì mình được như nó.

Hôm nay là lần đầu tiên Quốc Hưng uống cà phê sáng cùng cô. Anh vẫn toát ra vẻ lịch lãm đẹp trai của mình và là tâm điểm chú ý của mọi người. Mỗi khi anh cười là Hồng Loan lại nhìn sững. Thảo Vân nhiều lúc giả vờ ho để ra hiệu nhưng Hồng Loan chả thèm quan tâm.

Ngọc Hân khẽ cười và nhìn sang thì thấy Hữu Kim đang đứng phục vụ.

Từ lúc Hữu Kim mắng Ngọc Hân ở quán bar thì cô và cậu ta thân nhau nhiều hơn. Thỉnh thoảng cô cũng hay gọi Hữu Kim đi bar với mình. Hữu Kim rất tinh ý, mỗi lần gặp cô thì cậu ta không bao giờ hé lời đến Văn Vũ. Cô cũng nhiều lần hỏi Văn Vũ ở đâu thì Hữu Kim trả lời vỏn vẹn có ba chữ, "em xin chị

". Giọng nói Hữu Kim ngân dài khiến cô phải bật cười."Tối rảnh đi bar với chị không em.

"Ngọc Hân tiến tới chỗ Hữu Kim. Hữu Kim liếc mắt nhìn cô."Dạo này người ta hiểu lầm em với chị đang cặp nhau đó."

"Vậy cũng tốt. Em cũng hiểu tính chị." Ngọc Hân khẽ cười. "Hay mình quen nhau đi."

Hữu Kim sửng sốt nhìn cô. "Cái chị này." Rồi cậu ta lắc đầu về phía Quốc Hưng. "Còn anh đẹp trai kia thì bỏ cho ai."

"Chị với ảnh là quá khứ rồi. Liên quan gì với nhau nữa đâu." Ngọc Hân thì thầm với Hữu Kim.

"Hay chị nhường cho em đi.

"Hữu Kim nháy mắt với cô. Ngọc Hân gật đầu."Ok em. Quen với chị đi rồi thoải mái yêu anh ta."

Bất ngờ Hữu Kim lắc đầu. "Em thích anh Vũ hơn." Thấy ánh mắt cô sững sờ nên Hữu Kim liền dịu mặt xuống. "Chị có muốn lên thăm ảnh không." Tự nhiên nhắc đến ảnh chi vậy trời, Hữu Kim nghĩ thầm.

"Sao em lại nói vậy."

Ngọc Hân thắc mắc khi lần đầu tiên Hữu Kim gợi ý đến chuyện này.

"Em hỏi chị mà, chứ sao với trăng gì.

"Hữu Kim nhún vai bĩu môi. Ngọc Hân gượng cười."Tối nha em. Nhớ đó nha.

"Dứt lời xong thì cô quay về. Trưa đó Ngọc Hân đi ăn tiếp với Quốc Hưng tại một nhà hàng Thái. Rút kinh nghiệm lần trước, những lần sau cô không muốn vào trung tâm thương mại đó nữa. Quốc Hưng cũng chả hỏi vì sao."Em vẫn chưa quên được anh ta sao.

"Quốc Hưng nhìn cô. Bất ngờ vì câu hỏi nhưng Ngọc Hân nhanh chóng đáp."Tại sao anh lại hỏi vậy."

"Anh thấy em cứ buồn hoài, chả vui vẻ như trước." Quốc Hưng lắc đầu tỏ vẻ không thích.

"Vậy anh nghĩ em phải mất bao lâu để quên đi nỗi đau của anh để lại.

"Ngọc Hân vội chống chế. Quốc Hưng thở dài."Vậy em nghĩ chắc anh hạnh phúc ở bên đó."

Ngọc Hân nhếch môi cười. "Đàn ông các anh đều như nhau cả. Lúc nào cũng đem nỗi đau của mình ra so sánh với phụ nữ."

"Không phải là anh so sánh. Anh chỉ muốn nói rằng mình cũng bị dằn vặt và đau khổ chả khác gì em." Quốc Hưng vội thanh minh.

"Vậy anh có quen nhiều cô gái khác để quên em đi không.

"Ngọc Hân thắc mắc. Quốc Hưng lạnh lùng đáp."Tất nhiên là không. Đàn ông như anh không giống phụ nữ như em. Họ không có khái niệm thay thế, trừ khi họ hết yêu người kia."

Ngọc Hân lại cười khẩy. "Các anh lúc nào cũng tự tâng bốc mình cao thượng như thế nào, chung thủy ra sao. Còn xem phụ nữ, con gái chúng tôi là hạng chẳng ra gì cả."

Quốc Hưng thở dài. "Em đừng có nói quá lên mọi chuyện được không. Chúng ta chỉ là một cá thể nhỏ bé trong một biển người rộng lớn, sao em lại vơ đũa cả nắm như vậy được."

"Chả phải anh mới nói là đàn ông như anh, phụ nữ như em đấy sao." Ngọc Hân nghiêng đầu nhìn Quốc Hưng như thể muốn chọc tức.

"Đấy là mấu chốt vấn đề. Anh nói là đàn ông như anh, tức là những người đàn ông có tính tình như anh, chứ anh không phải vơ cả giới đàn ông lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!