Cuối cùng sau bao nhiêu năm, Ngọc Hân cũng không ngờ mình gặp lại Quốc Hưng. Cô thấy anh vẫn như vậy, vẫn làn da trắng hồng hào, đôi môi đỏ quyện như đánh son, hai lúm đồng tiền hiện ra mỗi khi anh cười, anh vẫn khiến bao nhiêu người con gái đứng hình và bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai của mình.
Từ khi gặp lại Quốc Hưng thì cô và anh cũng đã đi chơi lại với nhau nhiều lần. Lúc thì đi ăn, lúc thì đi bar. Cảm giác của Ngọc Hân mỗi khi kề bên Quốc Hưng vẫn như vậy, vẫn thổn thức, tim đập nhanh và e thẹn mỗi khi anh nhìn cô.
Mỗi lần đi với anh, biết bao cô gái nhìn cô cũng phải đố kỵ ra mặt và cô vô cùng hãnh diện vì điều đó. Vừa nhìn gương trang điểm, Ngọc Hân vừa mỉm cười hạnh phúc.
"Chị lại đi chơi với anh Hưng sao.
"Ngọc Lan bước vào phòng nhìn chị mình. Ngọc Hân khẽ cười."Ừm, tối nay chị hẹn anh ấy đi xem phim."
Ngọc Lan tỏ vẻ không thích. "Chị không đi với anh Vũ sao."
"Ảnh bận đi làm rồi.
"Ngọc Hân nhìn em mình qua gương. Ngọc Lan hứ lên một tiếng."Chị làm như vậy mà không thấy bất công với anh Vũ sao."
"Chị làm gì mà bất công với không bất công." Ngọc Hân dừng đánh phấn lại. "Chị đi chơi với anh Hưng bộ không được hay sao."
"Mấy bữa nay, lúc nào em cũng thấy chị toàn đi với anh Hưng. Chị quên anh Vũ là người yêu của chị sao.
"Ngọc Lan nhìn Ngọc Hân với ánh mắt bực bội. Ngọc Hân quay sang nhìn em mình."Thời gian qua chị rủ anh ta đi chơi thì lúc nào anh ta cũng bảo bận làm, không thì bận cái khác. Vậy sao em không thấy bất công giúp chị đi."
Cô nói lớn. "Nếu mà anh ấy cảm thấy khó chịu khi chị đi chơi với bạn hay với anh Hưng, thì chị không cần những người như vậy."
Ngọc Lan thở dài. "Thì ra là vậy. Em chút nữa là quên mất. Giờ em xâu chuỗi lại mọi chuyện mới biết rằng." Cô liếc mắt nhìn chị mình. "Anh Hưng là mối tình đầu của chị kia mà."
Ngọc Hân nhếch môi. "Thì sao."
"Sở dĩ chị thích anh Vũ cũng chỉ bởi anh ấy có nét giống với anh Hưng, nhất là nụ cười." Ngọc Lan khoanh tay lại trước ngực. "Đó là lý do ngay từ đầu mà chị thích anh Vũ. Chị đem tình cảm của mình dành cho anh Hưng gán ghép lên anh Vũ, rồi gắng ép mình yêu anh ấy."
Cô cười khẩy chị mình. "Anh Vũ giống như là một sự lựa chọn an toàn, một người khiến cho chị an tâm, không phải lo lắng về việc bỏ chị đi mất."
Ngọc Hân bỗng tức giận. "Em biết gì mà nói. Cảm xúc chị dành cho anh ấy là thật."
Ngọc Lan nhếch môi cười.
"Vâng, cảm xúc của chị là thật nhưng sự thật là không phải dành cho anh Vũ, mà lại là anh Hưng. Chả ngạc nhiên gì khi chị có thể yêu anh Vũ một cách nhanh chóng như vậy. Ngay cả lúc chị đau khổ vì anh Vũ né tránh chị, thì chẳng qua cũng chỉ là cảm giác giống như anh Hưng rời bỏ chị mà thôi."
"Em không biết thì đừng nói."
Ngọc Hân tức giận hơn.
"Em nói không đúng sao. Những tình cảm của chị, những lời nói ngôn tình hoa mỹ của chị dành cho anh Vũ, chẳng qua đó là những thứ chị ấp ủ biết bao nhiêu năm qua để dành cho anh Hưng mà thôi. Làm gì có ai mà lại phát triển tình cảm nhanh đến mức như vậy. Nếu anh Vũ biết được bấy lâu qua, mình chỉ là một hình bóng thay thế thì như thế nào nhỉ." Ngọc Lan nói nhanh. "Tại sao anh bước vào đời em để rồi anh bước đi."
Cô hứ lên một tiếng. "Nếu em không lầm thì chị định nói câu này với anh Hưng là đúng nhất."
Ngọc Hân trợn mắt nhìn em mình. "Em có im đi không. Em thì biết gì về tình yêu kia chứ."
Ngọc Lan cười khẩy. "Vâng, em chả biết gì về tình yêu cả. Nhưng em biết rõ cảm xúc và con người của chị." Ngọc Lan quay lưng đi ra mà không quên buông lại một câu. "Em thấy anh Vũ thật đáng thương."
Một lúc sau thì Ngọc Hân vẫn còn thơ thẫn bởi những lời nói của em mình. Đúng thật Quốc Hưng là mối tình đầu của cô, là người đem lại cho cô cảm giác yêu như thế nào, hạnh phúc là gì, tổn thương là gì và cảm giác bị bỏ rơi là gì.
Cô biết Quốc Hưng lúc năm mười bảy tuổi.
Cô tình cờ gặp anh vào lúc hai gia đình ăn cơm với nhau tại một nhà hàng. Cả cô và anh đều cảm thấy ngột ngạt nên đã đi dạo cùng nhau. Đó là lúc cô có cảm giác thích một người con trai và đó cũng là lần đầu tiên cô thấy anh mỉm cười, nụ cười khiến cô phải thổn thức nhiều năm.
Sau đêm đó thì cô đã liên lạc và đi chơi với anh rất nhiều. Tính tình Quốc Hưng rất ôn hòa, anh rất giỏi đánh đàn và giỏi thơ văn. Chính vì vậy trong thời đi học, Quốc Hưng rất được nhiều bạn gái theo đuổi.
Cô thì chả được như anh, tính tình cô xốc nổi, ghét văn, lại chả hiền dịu, tính khí mạnh bao chả khác gì con trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!