Bành Dã lại không lời chống đỡ.
"Lão Bảy, chú cũng đừng làm chuyện điên rồ." Ban Qua rất lo lắng cho anh, nói: "Người phụ nữ đó đã ngủ với chú rồi, nhưng chú bị thương thành thế này mà cô ấy không đau lòng chút xíu nào, loại phụ nữ này không thể chấp nhận được."
Bành Dã nói: "Em đây bị thương nhẹ, không quan trọng."
Ban Qua: "Không thể nói như thế. Thế nào đi nữa cũng là bị thương, chú xem thử, trong lòng cô ấy…"
"Trong lòng cô ấy không có em, em biết." Bành Dã ngắt lời anh ta.
Ban Qua nhất thời câm nín.
Cách mấy giây, Bành Dã lại cười, "Trong lòng em cũng không có cô ấy, không chịu thiệt."
Ban Qua: "Chú đây là làm loạn."
Bành Dã cười vỗ vỗ vai anh ta: "Hôm nay phải lên đường gấp, lần sau trở lại uống rượu với anh."
**
Bành Dã quay vào trong nhà, Trình Ca vẫn ngồi trên băng ghế nhỏ cúi đầu ăn mì.
Bành Dã kéo băng ghế ngồi bên cạnh bàn nhìn cô, cô ăn đến mức gò má ửng đỏ, trán rịn mồ hôi.
Thấy anh tới, Trình Ca ngẩng đầu lên, thấy xung quanh không có ai, nói: "Anh ăn giúp tôi một chút đi."
Bành Dã thấp mày liếc nhìn, có chút kinh ngạc, Trình Ca lại ăn hết hơn nửa tô.
Phải biết rằng vợ Ban Qua quá thành thật, Bành Dã ăn hết một tô cũng no sình bụng.
Bành Dã hơi buồn cười: "Tôi ăn no rồi. Cô phải ăn nhiều một chút."
Trình Ca có chút bực mình: "Một tô này tương đương hai tô của quán mì kia."
Bành Dã nói: "Ăn không hết cứ để lại."
Trình Ca mím môi không lên tiếng, suy nghĩ một chút, có hơi buồn bực, lại cúi đầu bắt đầu ăn.
Bành Dã nhàn nhạt mỉm cười, nói: "Không sao đâu, ăn không hết cứ để lại. Họ sẽ không để ý."
Trình Ca không ngẩng đầu.
Bành Dã vươn tay tới, cầm lấy đũa trên tay cô, kéo cái tô sang, nói: "Để tôi."
Anh ăn mấy miếng lớn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn của vợ Ban Qua, Trình Ca lập tức giành lại đũa và tô, ăn hết miếng cuối cùng.
Vợ Ban Qua đi vào dọn tô, ngại ngùng mỉm cười: "Ăn xong rồi à?"
Trình Ca nhàn nhạt nói: "Ừ." Thêm một câu, "Ăn rất ngon."
Vợ Ban Qua thấy trong tô của cô không còn một sợi mì, cười đến mức mắt híp lại thành một đường, bưng tô đi.
Trình Ca hơi đau khổ liếm dầu trên miệng, lạnh nhạt nói: "Cả ngày tôi cũng không cần ăn cơm rồi."
Bành Dã cười một tiếng: "Vậy hóa ra hay, tiết kiệm tiền."
Trình Ca nói: "Đi thôi."
Thực ra cô không hề đói, nếu không phải thấy anh muốn lên đường gấp không chịu vào thôn tìm người băng vết thương, cô mới sẽ không tìm lý do như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!