Chương 21: (Vô Đề)

Đây là cửa hàng quần áo và trang sức dân tộc Tạng thủ công truyền thống. Bà chủ là một bà mẹ dân tộc Tạng, đang ngồi dệt vải trước máy dệt. Thấy họ nhìn về hướng bà, bà chủ cười với họ, trên gương mặt cười có nếp nhăn.

Bành Dã hỏi: "Cô muốn mua trang phục dân tộc?"

Trình Ca nói: "Tôi cảm thấy đẹp."

Bành Dã nói: "Vậy thì đi vào thôi."

Mười Sáu xông vào theo, Bành Dã nhìn anh ta một cái, không nói gì.

**

Ba người vào cửa hàng không lâu, trong hẻm đối diện xéo con đường có hai cái đầu ló ra, liếc mắt nhìn về hướng họ, lùi lại.

"Anh Vạn, chính là con nhỏ mặc áo lạnh trắng đó." Người nói chuyện là một người gầy mắt hơi lé, gương mặt hung ác để râu cá chốt bên cạnh hắn chính là "anh Vạn" trong miệng hắn.

"Vương Bát" người điên nói đều là nói bậy, chủ thuê hắn là anh Vạn, sau khi Kế Vân chết, anh Vạn trở thành thân tín của Cáo Đen.

Anh Vạn nói: "Con này nhìn yếu lắm mà, giống như gân đậu vậy."

"Anh em của em ở làng Tứ Phong nói, chính mắt nhìn thấy nó kéo tên điên vào hẻm nhỏ thượng cẳng tay hạ cẳng chân, còn lấy dao cắt cổ chặt tay." Người đàn ông mắt lé nói, "Tên điên không giết được nó, ngược lại bị nó hành hạ. Ban nãy anh cũng thấy đó, chúng trói tên điên lại đưa đến đồn cảnh sát, trong thời gian ngắn không được thả ra."

Anh Vạn cười khẩy: "Dù sao thì tên điên cũng không bán đứng tao, nếu không… Hừ."

Mắt lé nói: "Anh Vạn anh biết đó, kĩ xảo giả điên miệng lưỡi trơn tru của tên điên là đỉnh nhất. Nó khua môi múa mép tấu nói (1), người bình thường đều không đỡ được."

(1) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười.

Anh Vạn nói: "Tao biết. Tao sẽ không xử tệ với nó."

"Con này…" Anh Vạn nhìn chằm chằm cửa hàng, nheo mắt, "Phải đích thân xử lý nó. Mày trông cho tốt, lát nữa nó ra, mày đi theo, coi nó ở đâu, tìm anh em tối nay hành động."

Mắt lé nói: "Dạ."

**

Trình Ca vừa đi lên bậc thềm, bước chân dừng lại, hỏi Bành Dã: "Lời tên điên kia anh tin bao nhiêu?"

Bành Dã nói: "Một câu cũng không tin."

Trình Ca có đồng cảm: "Nói giết ngược lại chủ thuê, hắn vỗ tay bảo được; giảm năm mươi ngàn còn năm ngàn, hắn cũng chấp nhận. Hắn giả ngu giả ngẩn, phối hợp chơi với chúng ta, trong lòng không chừng nghĩ: Tao sớm biết tỏng trò của bọn bây rồi, diễn cùng bọn bây nhé."

Bành Dã: "Chỉ cho phép hai chúng ta diễn mà không cho phép hắn diễn?"

Trình Ca hừ lạnh một tiếng: "Cái biệt danh Vương Bát này đoán chừng cũng là giả. Nếu hắn trung thành như vậy thì không nên cho hắn được lợi, nên nói rõ tình hình thực tế với cảnh sát để hắn ngồi tù."

Bành Dã lại cười một tiếng: "Mặc kệ hắn trung thành hay không, sau khi hắn ra cũng phải đi tìm chủ thuê thôi. Hoặc là vì số tiền kia của cô, hoặc là để tỏ lòng trung thành."

Trình Ca giương mắt: "Lúc cảnh sát thả hắn đi kêu người đi theo?"

Bành Dã cười cười, không nói nhiều, chỉ nói: "Đi xem quần áo."

Trình Ca liếc bóng lưng anh một cái, lúc diễn trò chỉ nói anh biểu diễn khoa trương, tiền giảm từ năm mươi ngàn còn năm ngàn, điều kiện đổi từ giết người sang đuổi theo người, thì ra chỉ là cơ sở thăm dò người điên.

Bất kể là "tiền", hay là báo cho người điên "sau khi bị bắt rồi trở ra ngoài sẽ trở thành thân tín của chủ thuê", đều đang làm ám chỉ với tiềm thức của người điên, bảo đảm sau khi hắn ra ngoài lập tức đi tìm chủ thuê.

Bành Dã nói người điên giả ngu nhưng tinh ranh như trộm, bản thân anh ta thì sao?

Nhìn người để bưng đồ ăn (2), anh ta lại bưng món gì cho cô?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!