Edit: Thanh Thanh
~~~ Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai ~~~
Nghe vậy, bước chân Tiết Tích hơi hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô, tựa hồ là có chút kinh ngạc cô sẽ chủ động cùng mình nói chuyện.
Chu Ức Chi thấy anh thời niên thiếu như vậy, cảm giác bứt rứt bỗng nhiên vô cùng mãnh liệt ——
Đúng rồi, đời trước lúc anh mới vừa vào nhà, cô đem anh coi như khách không mời mà đến, nhìn thấy anh quay mặt liền đi, không cố ý tìm tra là tốt rồi, sao có thể cùng anh nói nhiều mấy câu?
Trong lòng Chu Ức Chi chua xót, quay đầu nhìn anh, nói: "Nếu không lại đây cùng nhau ăn đi, anh vừa tới nhà này, khẳng định còn có rất nhiều chỗ không quen thuộc, ăn xong em giới thiệu cho anh một chút!
"Tiết Tích:...... Anh hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, nhưng lầu một không có người khác, con nhím nhỏ mười lăm tuổi đích đích xác xác là đang cùng anh nói chuyện —— chủ động nói chuyện cùng anh. Ngữ điệu kia cư nhiên còn hơi hơi giơ lên? Anh yên lặng nhìn về phía Chu Ức Chi. Đối diện con ngươi đen nhánh của anh lúc mười sáu tuổi, không hề chớp mắt, Chu Ức Chi hoảng hốt, nhanh chóng nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt, dường như oán trách một câu:"Mẹ Hà hôm nay làm đồ ăn khẩu vị sao lại đạm như vậy, không đủ cay, không hương vị, hoàn toàn ăn không vào, đổ đi lại quá đáng tiếc, thật là.
"Tiết Tích lúc này mới thanh tỉnh hai phân. Cô luôn luôn không thích ăn đồ ăn thanh đạm thiên ngọt, đời trước khi sinh nhật của cô, anh làm công tích cóp tiền mua bánh kem, cô đều trực tiếp ném xuống. Cái gọi là"Cùng nhau ăn cơm
"hẳn là chỉ là cảm thấy không thể ăn, chán đến chết mà lâm thời nảy lòng tham. Lấy hiểu biết của Tiết Tích đối với cô, nếu không phải thấy cô cũng ở ăn kia vài miếng, anh khả năng sẽ hoài nghi cô hạ thuốc tiêu chảy gì đó. Tiết Tích dừng một chút, đi qua. Chu Ức Chi nghĩ đến anh hôm nay ở ga tàu hỏa cùng bệnh viện bôn ba, cả ngày đều đói bụng, trong lòng liền khó chịu, sau khi anh ngồi xuống, chỉ chỉ xương sườn chưng thịt:"Món này là khó ăn nhất, mẹ Hà hôm nay làm sao không biết?!
"Tiết Tích nhìn cô một cái, môi mỏng hơi nhấp, đem xương sườn chưng thịt cùng rau dưa thay đổi vị trí, để khoảng cách cô có thể gắp được xa một chút. Anh hoài nghi cô đem thuốc xổ hạ ở món xương sườn chưng thịt này. Chu Ức Chi thấy anh cầm đũa, kiệt lực kiềm chế chờ mong, khụ một tiếng, nói:"Nhanh ăn đi."
Trong lòng Tiết Tích lộp bộp, chiếc đũa từ phía trên xương sườn chưng thịt dừng một chút...... Di chuyển qua, gắp một miếng bí đỏ.
Chu Ức Chi:......
???
Không phải, chẳng lẽ là cô nhớ lầm sao? Cô nhớ rõ anh thích nhất chính là món xương sườn chưng thịt này a!
Tay nghề của mẹ Hà cũng không thay đổi, sao anh đột nhiên lại không ăn? Chẳng lẽ xương sườn chưng thịt là khẩu vị sau này anh mới thích?
...... Rốt cuộc khẩu vị của người cũng có biến hóa.
Tùy anh đi, lấp đầy bụng là được.
Thấy anh liên tiếp ăn vài miếng, trong lòng Chu Ức Chi mới có một loại cảm giác thỏa mãn.
Anh ngồi ở đối diện cô, vẫn là bộ dáng thiếu niên, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, mặt mày sạch sẽ thâm thúy, làn da trắng đến gần như trong suốt.
Cũng thật đẹp.
Đời trước Chu Ức Chi biết anh lớn lên anh tuấn, nếu không sau khi anh chuyển trường lại đây, cửa trước cửa sau của lớp bọn họ sẽ không có chuyện có rất nhiều người vây xem, trên diễn đàn cũng điên cuồng truyền một thời gian, anh dựa vào thân cao cùng một khuôn mặt đẹp trai liền thành giáo thảo[1], cuối tuần sau khi anh làm công xong, thứ hai ghé vào trên bàn ngủ một giấc, lúc tỉnh ngủ đều có một đống lớn người trộm chụp ảnh của anh.
[1] giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất trường
Nhưng...... Sau lại không biết như thế nào, trong trường học thế nhưng có người nhận ra anh, liền bắt đầu truyền anh là con trai thư kí tỉnh ủy Hải Thành sợ tội tự sát trong sự kiện nổ mạnh, sau đó lời đồn nổi lên bốn phía, làm cho anh ở trường học cũng không sống yên ổn được.
Chu Ức Chi làm bộ ăn cơm, trên thực tế là đang trộm nhìn thiếu niên đối diện.
Một đời này cô nhất định phải nghĩ cách ngăn cản lời đồn đãi kia tản ra.
Thấy thiếu niên sắp ăn xong một chén cơm, Chu Ức Chi so với mình ăn no còn vui vẻ.
Cô làm bộ không chút để ý mà nhắc tới: "Cha đã dặn dò qua, để em trợ giúp anh xử lý tốt việc chuyển trường, ngày mai để quản gia đi cùng anh làm thủ tục."
"Đồng phục cũng để quản gia chuẩn bị tốt, chờ lát nữa em mang anh đi lấy, chính là sách giáo khoa, đến ngày mai anh tìm chủ nhiệm lớp của anh để nhận. Trừ lần đó ra, biệt thự cũng chỉ có một chiếc xe, ngày thường cũng chỉ có chú Lý cùng quản gia thay phiên lái xe, nơi này cách trường học rất xa, nếu là đi xe buýt hoặc là xe tuyến mà nói, khả năng đến 40 phút......"
"Cho nên em hy vọng về sau anh cùng em cùng nhau đi học, anh xem có thể chứ?"
Tốc độ nói của Chu Ức Chi rất nhanh, nói xong một câu cuối cùng mới là nói ra trọng điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!