Edit by Thanh Thanh
Beta by Nha Đam
~~~~~~~~~
Hiện tại trong thành phố cấm đốt pháo, nhưng chờ qua năm cũ trái lại thật ra không cấm pháo hoa, thời tiết mấy ngày giao thừa từ đầu đến cuối đều không tốt lắm, chỉ là đến buổi tối tuyết nhỏ liền ngừng.
Màu sắc pháo hoa như ngọc lưu ly nổ tung trên bầu trời đêm, tựa như sao băng tứ tán ngân hà.
Bởi vì cảm mạo lưu hành tàn sát bừa bãi, một năm giao thừa này trung tâm thành phố so với năm vừa rồi quạnh quẽ rất nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều người trẻ tuổi ở trung tâm thành phố gặp gỡ ôm nhau như cũ.
Nhưng Chu Ức Chi cùng Tiết Tích đều không phải thích nơi đông người, vì thế chỉ một buổi tối leo lên đến đỉnh núi nhìn pháo hoa, thời gian khác phần lớn đều ở biệt thự.
Không có người khác tới quấy rầy, hai người bọn họ không thể tốt hơn, tùy tiện làm chút gì đó đều rất có hứng thú.
Chu Ức Chi vốn dĩ muốn cùng Tiết Tích đi dạo một vòng siêu thị, mua mua hàng tết gì đó.
Nhà người khác mỗi năm đều sẽ làm như vậy, duy chỉ có nhà cô luôn là thực quạnh quẽ.
Nhưng quản gia cùng dì Hà trước khi đi chuẩn bị tất cả nguyên liệu nấu ăn cần dùng rồi, hoàn toàn không thiếu gì cả, không có thứ gì cần mua, hơn nữa mùa đông năm nay lưu hành bệnh cảm có chút nghiêm trọng, Chu Ức Chi đành phải thôi.
Đi dạo siêu thị không thành, vẫn có rất nhiều việc có thể làm.
Chu Ức Chi chỉ là nhìn anh đeo tạp dề, ở phòng bếp nấu cơm, đều có thể nhìn đến không chớp mắt.
Những món Tiết Tích vừa làm, cô vừa gấp không chờ nổi mà nếm, đối với mỗi một món đều khen không dứt miệng.
Tiết Tích cảm thấy cô đây là nịnh thôi, rũ mắt cười nhìn cô, không để lời khen của cô ở trong lòng. Chỉ sợ cô bị bỏng, vẫn luôn bảo cô ăn từ từ.
Chu Ức Chi cầm đũa, trong miệng mơ hồ không rõ: "Em thật sự không phải tâng bốc, thật sự ăn quá ngon.
"Tiết Tích nhàn nhạt mà nói"Cũng bình thường thôi", nhưng khóe miệng đã giơ lên.
Chu Ức Chi kiên định mà khen vài câu, đồ ăn cay nóng bừng bừng, trán đổ đầy mồ hôi.
Biệt thự bật máy sưởi vừa đủ, Tiết Tích đưa lưng về phía cô xắt rau, anh mặc một cái áo thun trắng, xương bả vai có chỗ thuộc về đường cong cơ bắp thiếu niên, Chu Ức Chi vô cùng cao hứng ăn, không biết vì sao trong lòng lại không ngọn nguồn mà đau một chút.
Nếu không phát sinh những chuyện lung tung lộn xộn đó mà nói, kỳ thật vốn dĩ lúc này anh hẳn là giống cô sinh hoạt hậu đãi.
Anh là bị bắt học xong mấy cái này.
Nhưng những chuyện đó đã qua rồi, ngay cả chính anh cũng không để ý như vậy, cô lại có cái gì để nói đây.
Chu Ức Chi nhẹ nhàng đặt đĩa cơm trong tay ở một bên, thò lại gần, từ đằng sau ôm eo anh, mặt dán lên lưng anh: "Làm 3 món ăn thôi, đừng làm nhiều, dù sao chỉ có hai người chúng ta, em ăn ít, ăn không hết.
"Động tác Tiết Tích ngừng một chút, cười quay đầu lại hỏi:"Làm sao vậy, vừa mới không phải còn ồn ào có thể ăn xong 100kg sao?"
"Em đau lòng anh anh lại nhìn không ra?"
Chu Ức Chi làm vẻ thở dài: "Làm nhiều như vậy, rất mệt.
"Ý cười bên khóe miệng Tiết Tích che cũng che không được."Ừm." Trong lòng anh tràn đầy.
Chu Ức Chi ở trên mạng tải trò chơi chơi một mình, sau khi thu được đồ liền bắt đầu lôi kéo Tiết Tích chơi game.
Lầu hai có một phòng chiếu bóng nhỏ.
Hai người khóa cửa biệt thự khóa lại, gió tuyết đều bị nhốt ở bên ngoài, sau đó đốt lò sưởi trong tường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!