Chương 41: Ấm áp

Edit by Thanh Thanh

Beta by Nha Đam

~~~~~~~~~~

Phòng khách sạn phân tán mở ra, chơi đến thật sự quá muộn nên các bạn học cũng bắt đầu mệt nhọc, Chu Ức Chi cùng Viên Mai trở về phòng trước.

Cô ở tầng 8 của khách sạn, Tiết Tích đưa họ đến cửa phòng, đưa một túi đồ ăn vặt cho Chu Ức Chi, nói với cô: "Đi ngủ sớm một chút, buổi tối đừng nghịch di động, thời gian tiệc đứng sáng mai là 7 giờ đến 9 giờ, không dậy được thì gửi tin nhắn cho anh.

"Chu Ức Chi nhận gói đồ ăn vặt, tâm huyết dâng trào hỏi:"Ngày mai muốn dậy sớm một chút lên xem mặt trời mọc hay không?

"Tiết Tích còn chưa nói gì, Viên Mai ngồi xổm trên mặt đất tìm sữa rửa mặt trước cười lên tiếng:"Mặt trời mọc? Ức Chi, cậu thức dậy trước đã rồi nói sau."

"Dự báo thời tiết không chuẩn, ngày mai không nhất định có mặt trời mọc, khả năng lại có tuyết rơi, buổi tối rơi còn nhiều hơn."

Tiết Tích nói xong, đi vào lấy thảm lông dư ở tủ âm tường ra, ném một cái lên giường của ba cô gái, hỏi Chu Ức Chi: "Bên kia là giường của em?

"Chu Ức Chi đi qua, chỉ chỉ chỗ gần buồng vệ sinh kia. Tiết Tích giũ mạnh thảm lông ra:"Trước nhiều thêm một cái đi, miễn cho cảm lạnh, buổi tối nóng lại xốc lên.

"Chu Ức Chi thấy Viên Mai vẫn luôn nhìn mình cùng anh, không hiểu sao có vài phần ngượng ngùng:"Được."

Tiết Tích lại kiểm tra cửa sổ phòng của bọn họ một chút, bị Chu Ức Chi đẩy ra cửa. Thấy Chu Ức Chi có chút mệt rã rời, anh bảo tắm rửa sớm một chút rồi đi ngủ, chờ cô vào phòng đóng cửa lại, anh mới xoay người xuống lầu.

***

Chu Ức Chi rửa mặt xong, bò lên trên giường chơi di động một lát thì buồn ngủ liền ập đến, Viên Mai cùng một nữ sinh khác trở lại phòng đang cười nói chuyện bát quái, tất cả cô đều không nghe thấy, cũng không biết khi nào liền ngủ mất.

Anh nói không sai, buổi tối quả nhiên có chút lạnh, trước khi ngủ Chu Ức Chi còn nghe thấy gió lạnh gào thét ngoài cửa kính.

Sau đó đến nửa đêm, bắt đầu có một ít tuyết nhỏ bay lả tả mà cuốn lên.

Tuyết này càng lúc càng lớn, thậm chí có xu thế bao phủ cả tòa núi.

Chu Ức Chi nửa đêm có chút khát nước, nhấc nửa người lên sờ đến đầu giường có bình giữ ấm, hình như là Tiết Tích lưu lại, cô vặn bình giữ ấm ra, nước sôi bên trong quả nhiên có độ ấm vừa đủ.

Cô nhấp miệng nhỏ uống một ngụm, nhuận nhuận môi, mới lại lần nữa nằm xuống.

Không biết vì sao mà mí mắt phải Chu Ức Chi bỗng nhiên không ngọn nguồn mà nhảy vài cái.

Cô nhịn không được duỗi tay đè đè mắt phải, nhưng quá buồn ngủ nên không nghĩ nhiều liền ngủ mất.

***

Ngày hôm sau Chu Ức Chi là bị đánh thức, bên trong đang ngủ say nghe được bên ngoài phòng có người gõ cửa, có bạn học tiến vào nói chuyện, ngữ khí lộ ra nôn nóng cùng nghiêm túc, tiếp theo bên ngoài hành lang có thanh âm chạy động, còn có người vẫn luôn gọi điện thoại.

Cô vừa muốn nỗ lực mở mắt ra, Viên Mai liền đánh thức cô: "Ức Chi, mau đứng lên.

"Chu Ức Chi ngồi dậy, thấy trên mặt Viên Mai tràn đầy lo lắng, lập tức liền thanh tỉnh, hỏi:"Làm sao vậy?Viên Mai nói:Buổi sáng giáo viên bên đoàn trường liên hệ tài xế xe buýt, vốn dĩ ước định là chiều nay tới đón học sinh, nhưng không biết vì sao vẫn luôn không liên hệ được với bên kia.

Tối hôm qua bắt đầu có tuyết lớn rơi, bên ngoài tích một tầng tuyết thật dày, xe khả năng ở trên đường trơn trượt nên có trục trặc.

"Chu Ức Chi mặc tốt quần áo, từ trên giường xuống, đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy bên ngoài tuyết rơi đến thật sự lớn. Con đường xe chạy lên núi bị tuyết đọng bao trùm, có mấy cây bị đè cong nằm ngang ở trên mặt đường. Loại thời tiết này, xe lên không được cũng là chuyện bình thường. Viên Mai nói:"Lớp trưởng vừa mới lại đây thông báo, bảo chúng ta không cần nơi nơi chạy loạn, trước ở khách sạn.

"Một nữ sinh khác ở trong phòng hơi có chút sốt ruột:"Có thể đêm nay không xuống núi được phải không? Vậy thì ngày mai còn đi học thế nào?

"Viên Mai ghé vào trên giường chơi di động, cười nói:"Cùng lắm thì ngày mai tập thể trốn học."

Chu Ức Chi nhìn tuyết bên ngoài một lát, kéo màn lên, đi toilet, cô thật ra không lo lắng vấn đề khi nào về nhà, chính là mí mắt vẫn luôn nhảy, làm trong lòng cô không hiểu sao có vài phần ẩn ẩn lo âu, loại cảm giác này lại không thể nói ra nguyên do.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!