Chương 40: Ấm áp

Edit by Thanh Thanh

Beta by Nha Đam

~~~~~~~~~~~~

Xe buýt dừng lại ở dưới chân núi.

Thân thể Chu Ức Chi bỗng nhiên nghiêng về trước, trán được Tiết Tích lấy tay đỡ một chút, Tiết Tích ở bên tai cô nói: "Tới rồi, còn buồn ngủ sao?"

"Đây là tới rồi?"

Chu Ức Chi mới vừa tỉnh, còn có chút hàm hồ.

Cô tháo tai nghe xuống, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài.

Sương mù ở trên cửa sổ xe ngưng kết một tầng sương trắng, cô duỗi tay xoa xoa.

Cả tòa núi đầy tuyết lớn, trắng xoá một mảnh, trong trời giá rét thế nhưng hiện ra vài phần ý vị thánh khiết sạch sẽ.

Bạn học trên xe sôi nổi sôi trào, xách hành lý lên liền nhảy xuống xe, định đi bộ dọc theo bậc thang tuyết đọng đi đến khách sạn.

Giáo viên bên đoàn trường cầm loa dặn dò một ít những việc cần chú ý, nhưng lời còn chưa nói xong, học sinh chạy xuống xe trước đã ra xa mấy chục mét, ở trên nền tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân, giáo viên bên đoàn trường bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Chu Ức Chi quấn lấy dây tai nghe trong tay, nhìn người trên xe từng người chen chúc đi xuống, tất cả đều là bộ dáng sinh long hoạt hổ, ai thán một tiếng: "Không phải nói ở trên đường đi hơn hai giờ sao, sao em cảm giác mới ngủ năm phút liền đến?

"Tiết Tích nghiêng người để người phía sau đi qua, duỗi tay đi lấy túi, nghe vậy khẽ cười nói:"Anh đã hỏi qua, xe chờ lát nữa phải từ một con đường khác đi lên khách sạn trên núi, em không muốn leo núi có thể tiếp tục ở trong xe nghỉ ngơi một chút, hơn mười phút sau chờ tài xế trở về, đi lên cùng với xe.

"Chu Ức Chi đánh cái ngáp to, nói:"Được, vừa lúc trộm lười một lát.

"Tiết Tích thả túi lại, chỉ lấy ra bình giữ ấm, đổ một ly, đưa cho cô:"Khát không? Uống chút nước này.

"Chu Ức Chi đấm đấm đầu gối mỏi nhừ, lắc đầu nói:"Không uống, em sợ chờ lát nữa muốn đi toilet.

"Tiết Tích gật gật đầu, lại đổ nước ấm vào bình nước khoáng trống, hơi nóng bay lên, thoạt nhìn thực ấm áp, anh đưa cho Chu Ức Chi:"Làm ấm tay, trên xe đóng máy sưởi, mặc áo khoác vào, đừng để bị lạnh, anh đi xuống cùng tài xế còn có giáo viên bên đoàn trường nói một tiếng, hỏi vừa xuống xe phải từ con đường nhỏ nào để lên núi.

"Chu Ức Chi nhìn anh một cái, đôi tay nhận cái chai, trong lòng bàn tay truyền đến ấm áp. Sương trắng hướng về phía gương mặt cùng mí mắt, ướt dầm dề, làm người ta có tinh thần không ít. Trong đầu cô hiện lên hai chữ: Người / Vợ. Tiết Tích đứng lên mặc áo khoác, đỉnh đầu chạm đến đỉnh xe không thể không hơi hơi cúi đầu, cúi đầu liền thấy Chu Ức Chi nhìn anh, đáy mắt mang theo tươi cười không thể hiểu được, anh không khỏi khó hiểu:"Làm sao vậy?"

"Không có gì.

"Chu Ức Chi nhịn cười, vội vàng dừng suy nghĩ. Cô nói:"Chỉ là thực hối hận, cảm thấy anh thực săn sóc, không biết đời trước đầu óc em có phải bị lừa đá hay không.

"Đây vẫn là lần đầu tiên Chu Ức Chi nói hối hận, không phải áy náy, mà là hối hận, phảng phất đời trước chỉ là bỏ qua một cái mùa hè mà thôi. Hạ đi đông tới, chưa từng động tâm, mất đi đều đã trở lại. Tiết Tích nói lại câu"Nói bậy gì đó", khóe miệng đã không tự giác cong lên, chờ khi nhận thấy được, anh khụ một tiếng, nhanh chóng đè ép áp khóe miệng xuống, duỗi tay xoa nhẹ đầu Chu Ức Chi: "Em ở trên xe chờ anh một lát."

"Ừm, mọi người giống như đều đi rồi.

"Chu Ức Chi quay đầu nhìn ngoài xe, trừ bỏ còn có bảy tám học sinh cùng giáo viên bên đoàn trường ở phía dưới xe thương lượng chút chuyện, các bạn học khác đã hưng phấn mà xông lên núi. Trên xe mở một cái đèn nhỏ, đại bộ phận ghế ngồi phía sau đều kéo rèm ra, có chút tối tăm, sương mù mông lung cùng ánh sáng từ cửa sổ xe chiết xạ tiến vào. Cô túm chặt tay Tiết Tích:"Chờ chút.

"Tiết Tích tưởng mình làm rơi gì đó, cúi người dò xét ghế ngồi, hỏi:"Sao vậy, rơi cái gì sao?

"Nhưng đột nhiên không kịp phòng ngừa, một tay Chu Ức Chi đỡ lưng ghế, hơi hơi ngồi dậy, thò lại gần hôn anh một chút. Tiết Tích:"……

"Chu Ức Chi dường như không có việc gì mà ngồi xuống, ôm bình giữ ấm cùng ly nước ngủ gà ngủ gật:"Được rồi, đi thôi."

Tiết Tích đi xuống xe, tim đập đến có chút không bình thường, anh đi đến chỗ giáo viên bên đoàn trường cách đó không xa, chờ giáo viên bên đoàn trường gọi một tiếng, anh mới hồi phục tinh thần lại.

Anh thở ra một ngụm sương trắng, bước qua, trong mắt đã bất tri bất giác nhiễm một ít ý cười.

Tiết Tích tìm cái cớ, hai người tiếp tục lưu lại trên xe, thời gian học sinh khác leo núi ước chừng tầm hơn hai giờ, nhưng xe lên núi chỉ cần mười lăm phút, vì thế, mười lăm phút sau, hai người đến trên núi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!